Danh mục

Thế giới bùa ngải - phần 6

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 48.00 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thầy Mười mỉm cười. - Chuyện của Sư Phụ dài lắm. Khi Sư Phụ chết đi. Chẳng ai biết tại sao. Nhưng mọi người đều nói tại tôi. Bởi vậy mới có chuyện Sư Ông ghét tôi và hôm nay lại khám phá ra là thầy Tư còn cao hơn tôi vài bậc. San đưa đẩy. - Thưa thầy, theo
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thế giới bùa ngải - phần 6 Phần 6Thầy Mười mỉm cười.- Chuyện của Sư Phụ dài lắm. Khi Sư Phụ chết đi. Chẳng ai biết tại sao. Nhưng mọingười đều nói tại tôi. Bởi vậy mới có chuyện Sư Ông ghét tôi và hôm nay lại khámphá ra là thầy Tư còn cao hơn tôi vài bậc.San đưa đẩy.- Thưa thầy, theo con thì tất cả các thầy đã được xuất sư rồi, dù có hoạt động hay ẩncư vẫn nể nang thầy nhất. Bằng chứng là ngay ngày giỗ Tổ cũng tổ chức tại nhà thầy;chứ có ai nói tới thầy Tư đâu.Thầy Mười mỉm cười.- Cũng vì thế mà tôi lầm. Chuyện tổ chức giỗ tổ ở đây, là do bức thư di huấn để đâychứ không phải tại tài tôi hơn ai đâu. Còn như xét về công lực, quả tôi thua thầy Tưrồi! Tôi đã nghĩ từ lâu, nhưng không dám quả quyết. Tối qua, lúc thầy bắt ấn, niệmchú. Tôi đã thấy ngay cả thầy cũng chẳng kém tôi bao xa. Lúc đầu, tôi còn tưởng lànhờ sức mạnh của sợi dây cà tha 36 mắt bằng vàng. Nhưng sau này chợt nghĩ ra; tôicũng đeo sợi dây cà tha 36 mắt Sư Tổ cho. Hơn nữa, sợi dây của thầy do tôi luyện thìsợi dây đó làm sao có thể lấn lướt được tôi. Bây giờ lại biết thầy Tư luyện cả đượcsúc vật thành Thiên Linh Cái thì quả là phải cao tay ấn hơn tôi nhiều lắm.San thắc mắc hỏi:- Thưa thầy, vụ luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật có liên hệ gì tới công lực nhiều ít.Thầy Mười nhìn chàng như dò xét.- Bộ thầy không biết luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật khó bằng ngàn lần luyệnbằng thai nhi thật hay sao?- Nhưng chắc chắn thầy cũng biết; Thiên Linh Cái bằng thai nhi dữ dằn hơn loại bằngsúc vật nhiều.Thầy Mười gật đầu.- Đúng, nhưng luyện lại dễ hơn. Cũng vì vậy; những thầy có Thiên Linh Cái bằngngười thực, dù bửu bối có linh hơn vẫn phải nể những thầy luyện Thiên Linh Cáibằng súc vật. Ai không biết họ sợ tổn thọ nên không dám luyện thứ ghê gớm đó thôi,chứ thực ra họ thừa sức làm chuyện ấy.Ngưng một lúc, thầy Mười hỏi chàng:- Tôi hỏi thực thầy. Thầy Tư có con Thiên Linh Cái nào chưa?San không dám nói dối, chàng trả lời:- Dạ có.- Bằng con chó mực à?- Thưa không.- Thế con gì?- Dạ, rắn Trun.San thấy thầy Mười thiếu điều muốn nhẩy lên bàn vì hoảng hốt. Ôg hỏi thực mau.- Được mấy con rồi?- Thưa 9 con, với 3 con của con nữa là 12 con.Thầy Mười ngồi thừ người ra một lúc thực lâu. Da mặt ông trông nhăn núm lại nhưmột người già trên trăm tuổi. Hồi lâu ông mới nói nho nhỏ.- Tôi thua thầy Tư xa rồi. Không chừng cả thầy cũng lấn lướt cả tôi nữa.San lật đật nói:- Con đâu dám. Thầy nói như vậy chết con rồi.Thầy Mười nhìn San lắc đầu :- Tôi nói thực đó. Tại thầy không biết đó thôi. Chính tôi đã thử luyện Thiên Linh Cáibằng loại bò sát mà thất bại thê thảm. Nay thầy Tư có tới 9 con. Còn thầy cũng luyệnđược 3 con. Như vậy tổng cộng là 12 con thì đủ bộ rồi, Tôi sợ sức mạnh của đám nàyhợp lại, ăn đứt mấy con Thiên Linh Cái của tôi. Thật không ngờ !Bỗng thầy Mười nắm lấy tay San nói:- Từ trước tới nay. Tôi chưa xin ai một điều gì. Hôm nay phá lệ, tôi xin thầy một điều.- Thầy nói quá lời rồi. Thầy muốn con làm bất cứ điều gì mà con không muốn làmthầy vừa lòng đâu. Được thầy sai bảo là mừng rồi.Thầy Mười gật gù thủng thẳng nói:- Tôi muốn thầy phụ với tôi xuất sư cho con Hoa.San giật mình vì lời yêu cầu của thầy Mười. Trong môn phái, lễ xuất sư rất quantrọng. Nó cũng kể như một lần tái sanh vậy. Kẻ làm lễ xuất sư ví như cha mẹ củangười nhận lãnh. Chàng thấy Hoa luồn tay dưới gầm bàn, nắm lấy đùi mình. San quayqua nhìn nàng. Ánh mắt Hoa như van lơn, ngấm lệ vui mừng. Thầy Mười đã hỏichàng như vậy, có nghĩa là thầy đã quyết định xuất sư cho Hoa rồi. Nàng sẽ là môn đệđược xuất sư đầu tiên của thầy Mười. Có nghĩa là mai này, không chừng nàng có thểnắm chức chưởng môn toàn môn phái.San chưa kịp nói năng gì, Hoa đã nói:- Thầy San, con xin thầy giúp con.San nhìn qua thầy Mười.- Thưa thầy, đây là một vinh dự lớn lao cho con. Nhưng tại sao có biết bao nhiêungười tài cao đức trọng, như thầy Mười lớn, thầy con, thầy Tám cụt, thầy Ba Cư,thầy Sáu thợ mộc mà thầy lại chọn con?Thầy Mười mỉm cười.- Đại dương sóng sau lùa sóng trước. Tre già thì măng mọc. Tôi muốn tạo dựng mộtthế hệ trẻ cho môn phái. Nhìn hết thẩy các thầy trẻ tuổi trong môn phái. Ai qua mặtđược thầy ngày hôm nay? Đó là tôi chưa muốn nói tụi nó thua thầy một trời một vực.Từ trước tới giờ, tôi biết chắc; ngay cả con Hoa, dù chưa được xnất sư, mà các đệ tửtrong toàn môn phái, cũng chẳng ai đáng tài ngang mặt nó. Duy chỉ có thầy, quả thựchồi nào tới giờ tôi cũng không ngờ được tài nghệ của thầy tới mức này.Tôi có được nghe vài đệ tử của thầy Tư tán tụng thầy. Nhưng tôi không tin. Thú thực,lúc nào tôi cũng muốn gặp mặt thầy cho rõ trắng đen. Nhưng khổ nỗi, thầy Tư giấukỹ quá nên đành chịu, bây gìơ đã biết rồi. Tôi phá lệ, xin thầy phụ với tôi xuất sư chocon Hoa. Tôi chắc thầy Tư cũng vui lòng. Vì tôi làm như vậy chẳng khác gì đưa thầyTư lên bực trưởng thượng của tôi. Nhưng quả thực, thầy Tư đáng được ngôi vị đó.Vậy tôi hy vọng thầy không nỡ phụ lòng tôi tin cậy.Nghe thầy Mười nó ...

Tài liệu được xem nhiều: