Em ơi lấy anh nhé! - Em ơi năm sau mình cưới nhé! - Em ơi, là em ơi….! - Em ơi! Thế tóm lại là em có lấy anh không này??? Hai chiếc xe máy chạy song song nhau trên con đường ven biển, nắng trải vàng trên từng khúc rẽ, đậu cả lên vai áo người đi đường. Anh cứ hét, cô cứ nhíu nhíu liếc liếc mọi ánh mắt người xung quanh nhìn vào hai đứa tò mò. Có ai đời nhà một đứa con trai hai ba tuổi đầu đi trên đường còn hét nháo nhác...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thế tóm lại em có lấy anh không Thế tóm lại em có lấy anh không?Em ơi lấy anh nhé!- Em ơi năm sau mình cưới nhé!- Em ơi, là em ơi….!- Em ơi! Thế tóm lại là em có lấy anh không này???Hai chiếc xe máy chạy song song nhau trên con đường ven biển, nắng trải vàngtrên từng khúc rẽ, đậu cả lên vai áo người đi đường. Anh cứ hét, cô cứ nhíu nhíuliếc liếc mọi ánh mắt người xung quanh nhìn vào hai đứa tò mò. Có ai đời nhà mộtđứa con trai hai ba tuổi đầu đi trên đường còn hét nháo nhác thế hay không cơ chứ.Mà con đường Hoàng Sa này lại là đường nổi tiếng với các quán nhậu chật níchchỗ mỗi khi chiều về. Ấy vậy mà cái lão già hai ba tuổi già đanh đó hễ cứ đi quađám đông nào là lại hét toáng lên, khiến cho cái đứa con gái đi cùng chỉ có nướcmong phóng nhanh nhanh về nhà, kéo khẩu trang che miệng, im ỉm dù lòng rấtvui…Cả quãng đường về, cô và anh tí ta tí tớn như mấy đứa trẻ lên ba, hết chọc nhaucười đến làm mặt giận hù nhau. Chẳng ai nghĩ rằng đứa con gái đó đã hai mươi vàcái lão già đó đã hai ba tuổi rồi. Nhiều lúc, tình yêu khiến cho người ta trở nên thơdại, hồn nhiên, vô tư. Anh cũng thế, anh muốn tìm được những phút thoải mái bêncô. Công việc, bạn bè, đồng nghiệp, gia đình…tất tần tật mọi thứ đều khiến choanh cảm thấy áp lực và những phút bên cô, anh cảm thấy nhẹ nhàng và thoải máihơn rất nhiều.Cô trẻ con, lí lách, vui tươi, miệng không ngớt. Chẳng sót một điều gì cô không kểanh nghe, từ việc con gà nhà cô nó đi qua đường bị xe cán rồi què chân, cho tớiviệc hôm nay cô đi học rồi lẻn vào nhà vệ sinh đá cửa mấy đứa bạn, chưa kể tớiviệc cô và thằng em sáu tuổi ở nhà oánh nhau chí chóe kết quả là em khóc vì chị tétđít, còn chị khóc vì em nó đùa dai mà không tài nào mắng được cả. Cô đòi anhthưởng phiếu bé ngoan khi được điểm cộng trên lớp, bá đạo hơn nữa là bắt anhmua quà vì xông vào trận chiến đầy chông gai mà vẫn lẻn về được. Đó là theo cáchnói của cô, chứ cái trận chiến to đùng đoàng vật vã đó là cái cuộc họp Ban chấphành Đoàn khoa thường kì, và một bí thư chi đoàn luôn miệng gương mẫu và điểnhình xuất sắc lại là quán quân cho chức trốn họp thường niên…Cô là vậy, sống đơn giản, nhẹ nhàng cô vui tươi hoạt bát hòa đồng. Một cô gáibình thường nếu chỉ tiếp xúc bên ngoài, nhưng lại mang hai nửa tính cách bêntrong. Cô yêu văn, thích cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt và các giácquan rồi đem nó vào những câu chuyện cô viết, cô tâm sự trên mạng, với một bútdanh giấu tên. Hẳn, nếu như không thân thiết, không hiểu sâu sắc một con ngườichẳng ai nghĩ cô sinh viên Kinh tế năm ba hồn nhiên vui vẻ đó lại là một cây viếtvới một giọng văn nao nao, đằm đặm lòng người như thế!Một chuyện tình đẹp, nhẹ nhàng tựa như nắng mùa thu, mang những cơn gió máttràn vào tâm hồn người đang yêu những xúc cảm nếu không một lần trải qua thìchẳng ai hiểu được. Nơi đó có tình yêu họ dành cho nhau, chẳng màng đến mọiđiều xì xào bàn tán xung quanh.- Thứ bảy tuần này em vẫn học như thường đúng không?- Dạ, em học Kĩ năng quản trị, ôi cái môn hại não lắm anh ạ! Học gì mà hết bị xoayvòng, đóng kịch rồi bay qua đi phỏng vấn.Cô nói xong, cái miệng dẩu ra nhìn đáng yêu vô cùng. Anh chỉ muốn véo cho côcái rõ đau vào má. Chỉ là do hai người đang đi hai xe không thì cái má bướng đóchết với anh, anh nhìn cô nở một nu cười âu yếm, hiền lành. Bao giờ cũng vui vẻbên cô như thế này thì hay biết mấy. Tránh xa cái xô bồ, cái bon chen, ích kỉ vụlợi, bên cô anh thấy mình rất đỗi yên bình.- Thế chiều thứ bảy này anh về đưa em đi học nhé !Đính kèm theo đó là một nụ cười chói chang, hiện rõ cả hai cái lúm đồng trinh rõghét, đã vậy mắt còn chớp chớp nữa. Cô quay sang anh nghi ngờ.- úi, anh không đi làm ạ? sao đưa em đi? Anh có việc gì đi tiện đường a!- Đâu có đâu, anh đi làm cả tuần rồi! Mỗi thứ bảy chở vợ người ta đi học thì saonào? Em hỏi làm gì? ô hay, vô duyên !!!- Hớ, ứ thèm…chở người ta đi là phụ, có mà kiếm cớ đi oánh game là chính thì cóấy!Biển sóng vẫn vỗ rì rào lên bờ cát, xa xa những đám mây cũng dần dạt về một phíagóc trời, bầu trời sáng trong chuẩn bị tạm biệt một ngày nữa qua. Anh cười, côcười, lí lách vui vẻ…Sau bao phong ba, bao trắc trở, dù ngoài kia hãy còn nhiều lờibàn tán, hãy còn những hiểu lầm và những thắc mắc cùng những câu hỏi chưađược trả lời. Nhưng chỉ cần bên nhau như thế này là đủ, rồi thì chông gai sẽ tới,cầm chặt tay, nắm chặt lấy nhau dù có chuyện gì đi nữa chắc chắn sẽ không có gìcó thể ngăn được.- Âu cũng là chuyện thường! anh chở người yêu anh đi học, tranh thủ ngắm gái tí!Minh đẹp mình có quyền mà.Anh cười ha ha, vang hắn cả một góc đường, cô tức tối, chẳng biết làm cách nào,cũng chẳng kịp nói lại câu gì đã bị anh bỏ một quãng xa. Anh ngoảnh lại, nhìn cô,vẫy tay chào tạm biệt.Một niềm vui len lỏi dâng lên trong lòng người con gái vừa mới biết yêu.2.Chiều hôm ấy cô được nghỉ học ở nhà, cô học ca chiều, vậy nên buổi sáng bao giờcô cũng nướng tới khét lẹt mới chịu dậy. Cái thói quen khó bỏ củ ...