Trời đất ơi!. Lâu quá rồi, không hôn một em gái nào! Giữa bàn cà phê dăm bảy người lơ đãng, Ngoan bỗng dưng bật nói thật to, như là vừa phát hiện một điều lý thú, hay phát giác chuyện động trời. Tuy nhiên, giọng của hắn thì buồn thiu, như đó là điều tệ hại. Vài người ngó theo ánh mắt của Ngoan, xem thử có em gái nào vừa đi qua, khiến anh chàng bỗng nảy sinh liên tưởng không. Nhưng, không có một em gái nào. Đám xe ôm cười hô hố. Nhưng mặt Ngoan thì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THÈM HÔN THÈM HÔNTrời đất ơi!. Lâu quá rồi, không hôn một em gái nào!Giữa bàn cà phê dăm bảy người lơ đãng, Ngoan bỗng dưng bật nói thật to,như là vừa phát hiện một điều lý thú, hay phát giác chuyện động trời. Tuynhiên, giọng của hắn thì buồn thiu, như đó là điều tệ hại. Vài người ngó theoánh mắt của Ngoan, xem thử có em gái nào vừa đi qua, khiến anh chàngbỗng nảy sinh liên tưởng không. Nhưng, không có một em gái nào.Đám xe ôm cười hô hố. Nhưng mặt Ngoan thì tỉnh rụi. Bảy Dậu – một ngườiđàn ông trung niên lực lưỡng, râu ria xồm xoàm vỗ vai Ngoan một cái thậtmạnh, cười ha hả: “Bộ đang chán gấu mẹ vĩ đại hả chú em? Tao có một mốikhông đến nỗi tệ, nếu thích gật một cái, tao kêu. Hôn hít cái đếch gì. Đánhvật tơi tả luôn”. Đám xe ôm lại cười ha hả. Mặt Ngoan hơi sượng. Anhchàng rít một hơi thuốc, mắt nheo nheo, nói như chỉ cho mỗi mình nghe:“Tui có thèm cái khoản đánh vật đâu. Tui thèm hôn kia mà!”.Nói rồi, Ngoan đứng lên rời khỏi bàn cà phê, đi lại chỗ dựng xe của mình.Ngoan năm nay ba sáu tuổi, đã có một vợ hai con trai. Ngoan có mười nămlàm công nhân xưởng in. Nhưng gần năm nay, đường tắc, kẹt xe liên tụckhiến Ngoan không thể đảm bảo giờ giấc, đành xin nghỉ ở nhà. Tính Ngoanlà vậy, hắn không thích để ai xài xể mình. Ở nhà, không biết làm gì tiện hơnlà chạy xe ôm. Ai mà không chạy xe ôm được. Xách xe chạy ra đường thìthành thằng xe ôm. Nói vậy thôi, chứ trong cánh xe ôm xóm đường tàu này,Ngoan có người bảo kê nặng ký là chú Bảy Dậu – người cùng xóm.Còn lúc này đây, Ngoan ngồi trên xe mà cảm thấy bứt rứt không yên. Tựnhiên cái ý nghĩ quỷ quái thèm hôn lại đến. Chắc chừng bảy năm rồi hắn vàvợ hắn không hôn nhau. Nói rõ hơn là hai cái miệng không còn gắn vàonhau, để cho lưỡi lùa lách nhau. Khoảng chừng bảy năm, đối với Ngoan việcđánh răng trước khi đi ngủ cũng rất chểnh mảng, tùy hứng. Còn lưỡi thìchẳng bao giờ được cạo sạch bằng cái thanh nhựa vốn vẫn xuất hiện trongống đồ dùng vệ sinh cá nhân. Chừng bảy năm, Ngoan thấy vợ vẫn đánhrăng, cạo lưỡi đều đặn hằng đêm, nhưng đó có lẽ chỉ do thói quen sạch sẽ tỉmỉ của phái nữ, chứ chẳng phải làm sạch miệng để… hôn nhau.Khi còn làm ở xí nghiệp in Ngoan có chơi với một ông nhà thơ sồn sồn. Ôngnhà thơ này sống độc thân, nên thỉnh thoảng có dẫn Ngoan đi ăn nhậu, chơibời tí chút. Thật thà mà nói Ngoan cũng có vài cô gái ở ngoài, nhưng cũngchẳng bao giờ hôn nhau. Ý của Ngoan là miệng chẳng bao giờ gắn vào nhau.Vồ vập lắm thì cũng hôn nháo nhào, dúi dụi đâu đó rồi chợt buông, chợthẫng, rã rời. Miệng lưỡi như bị bỏ quên ở đâu, bị đánh rơi từ tận kiếp nào.Ngoan chợt buồn và chợt thèm. Thèm hôn.Có lẽ nụ hôn chỉ thực sự đến khi hai người yêu nhau, muốn khám phá lẫnnhau. Nụ hôn là một hình thức cũ, nhưng nội dung thì luôn luôn mới. Ngoannghĩ nôm na vậy. Rồi hắn lại miên man tiếp: “Chẳng lẽ mình lại bi kịch nhưthế sao? Chẳng lẽ đã đánh mất nụ hôn rồi hay sao? Mình già cái chắc rồi?”-Những ý nghĩ dớ dẩn ấy cứ bám riết lấy Ngoan, ngay cả khi hắn đang chạyngoài đường chở khách.Khách của Ngoan là một cô gái rất trẻ, có thể nói là xinh. Cô mặc một chiếcquần jean, áo pull khá mốt, như thông thường chúng ta vẫn thấy ở những côgái trẻ. Cô không xách, đội cái gì cả. Như từ trong nhà bước ra, ngoắc xe ômchở đi dạo chơi một vòng vậy. Ngoan nhìn cô gái, cảm thấy một chút lạ lẫm,buồn cười: “Em không cầm mũ bảo hiểm theo hả?”. Cô gái trẻ nhìn Ngoan:“Chú chạy xe ôm chú phải có mũ bảo hiểm cho người ta chứ. Chú không có,tui kêu xe khác?”. Chú và con. Giọng nghe rất xấc. Ngoan thấy bất mãn tớimức muốn đuổi cô gái đi. Nhưng nghĩ phận xe ôm, hắn tự cười thầm, cầmcái mũ bảo hiểm đưa cho cô gái. Một cái mũ bảo hiểm màu xanh, như mũcông nhân cầu đường, bạc màu, trầy trụa. Cô gái cầm cái mũ bảo hiểm ngắmnghía: “Cái mũ này chú lượm ở đâu vậy? Sao chú không mua cái mũ mới,dán hình decal ngôi sao Hàn Quốc cho đẹp. Mũ gì, nhìn thấy ghê”.Nói vậy, nhưng cô gái vẫn đội cái mũ lên đầu, nói địa chỉ cần đến. Ngoan“tắt giọng” luôn từ đó. Trong khi chở cô gái đi, hắn nghĩ: “Một cô gái trẻđẹp như thế này. Nếu chỉ nhìn thôi, mình đã có thể rất muốn hôn. Nhưng khinghe cô nói chuyện vô duyên như thế, thì liệu có hôn được nữa hay không?”.Trong khi Ngoan nghĩ, thì cô gái tiếp tục nói: “Con ngựa. Cái thằng bồ củatui. Nó kêu tới chở tui đi ăn sáng, uống cà phê mà giờ này lặn đâu mất tiêu.Tui định gọi cho nó, mà điện thoại hết tiền. Con ngựa. Tui tới phòng trọ nómà gặp nó đang úm con nào là tui… thiến”. Cô gái nói rất hăng, vành mũbảo hiểm cứ thụi vào lưng Ngoan liên tục. Ngoan trân mình chịu đựng, hắncảm thấy thật chán nản, nhưng ý nghĩ thèm hôn vẫn không rời. Tất nhiên làkhông phải với cô gái này.Buổi cơm tối khá đạm bạc, lèo tèo vài con cá nục chiên, rau muống luộc vànướng rau muống. Ngoan kêu vợ chiên thêm mấy cái trứng cho hai thằngnhóc. Vợ Ngoan lườm hắn: “Hoang phí. Mà ăn trứng thì bổ béo cái gì? Giácả đang leo thang chóng mặt. Cả nhà phải tuyệt đối thực hiện chính sách tiếtkiệm” ...