Danh mục

Theo Dấu Chân Người Tàn Hình

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 84.96 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Có những bí mật không cho phép được tiết lộ... Hỡi ôi, đôi khi lương tâm con người đặt lên anh một gánh nặng tràn đầy kinh hãi đến nỗi chỉ có thể trút bỏ nó xuống mồ. Cho nên bản chất của mọi tội ác vẫn là điều bí mật” Edgard Poe Vào sáng sớm, chuông gọi cửa vang lên trong căn hộ Moscow của tôi. Trong nhà, ngoài tôi ra, không có ai cả. Tôi bực dọc đứng dậy rời bàn viết và tiến ra mở cửa. Ở đầu cầu thang, trong bóng tối lờ mờ của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Theo Dấu Chân Người Tàn HìnhTheo Dấu Chân Người Tàn Hình Khuyết Danh Theo Dấu Chân Người Tàn Hình Tác giả: Khuyết Danh Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 29-October-2012- Có những bí mật không cho phép được tiết lộ... Hỡi ôi, đôi khi lương tâm con người đặt lênanh một gánh nặng tràn đầy kinh hãi đến nỗi chỉ có thể trút bỏ nó xuống mồ. Cho nên bản chấtcủa mọi tội ác vẫn là điều bí mật”Edgard PoeVào sáng sớm, chuông gọi cửa vang lên trong căn hộ Moscow của tôi. Trong nhà, ngoài tôi ra,không có ai cả. Tôi bực dọc đứng dậy rời bàn viết và tiến ra mở cửa.Ở đầu cầu thang, trong bóng tối lờ mờ của buổi sớm ảm đạm là một phụ nữ với cái túi xách tobằng da màu đen trong tay. Khuôn mặt bà gầy gò, má hóp sâu và đôi mắt u uẩn đã khóc nhiều.Người phụ nữ lạ khoác chiếc bành tô ngắn với đai thắt bằng da, cổ áo và cổ tay cũng làm bằngthứ da mềm màu đen. Bà đi đôi ủng cao đến đầu gối, ống rất hẹp, bằng da thuộc. Một đám mâyđặc vô hình của loại nước hoa ngoại nào đó bao quanh bà.- Bà hỏi ai? - Tôi hỏi.- Chào ông. Ông hẳn là không nhận ra tôi?Bà nói tiếng Nga với một chút giọng lơ lớ, phải tinh ý lắm mới nhận ra. Bà không xướng họ,cũng chẳng gọi tên tôi. Tôi nhìn vị khách buổi sớm này và vắt óc để nhớ xem tôi đã gặp bà ởđâu và vào lúc nào.- Ông không nhận ra tôi cũng dễ hiểu thôi, - người phụ nữ vận đồ đen nói - chúng ta gặp nhaukể cũng đã hơn mười năm rồi. Và cũng chẳng phải chỉ tại thời gian...Chúng tôi vào phòng ngoài. Tôi đỡ lấy chiếc áo bành tô của bà và đẩy cửa vào căn phòng to,rộng, sáng sủa.- Xin mời bà vào!Tôi nhìn kỹ bà khách dưới ánh sáng tự nhiên ban ngày và cảm thấy có lẽ mình đang dần dầnđoán ra. Chẳng lẽ đó lại là Velga Rudolfopna, mẹ của anh bạn quen người Mỹ của tôi là Serge?Tôi đã gặp anh ở nơi xa lắc xa lơ đối với Moscow, ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Nhưng vào hồi đóTrang 1/4 http://motsach.infoTheo Dấu Chân Người Tàn Hình Khuyết DanhVelga Rudolfopna đang độ xuân sắc, hoạt bát, căng nhựa sống. Hồi ấy bước đi của bà còn uyểnchuyển, duyên dáng, trang phục của bà còn trắng và mỏng lướt như của cô dâu. Bây giờ bà bịcùm trong bộ đồ đen.Nỗi bất hạnh nào đã giáng xuống người đàn bà Mỹ vốn hạnh phúc kia? Bà để tang ai đó?Bà ngồi khuỵu xuống mép đi-văng, kéo cái gạt tành lại phía mình, rồi rút bao thuốc lá ra, bà hútvà nhả khói thật sâu như những tay sành nghiện vẫn làm.- Ông nhớ rồi chứ?- Vâng, thưa bà Velga Rudolfopna! Rất hân hạnh được gặp bà. Số phận nào run rủi ở chínhngay Moscow này? Bà không có ý định đến đây, bà vẫn nói thế cơ mà.- Vâng, tôi vẫn nói thế. Nhưng kể từ hồi đó đã biết bao nhiêu thay đổi. Tôi còn lại có một mình.Tôi mất hết người thân rồi.- Chồng bà đã mất?- Thằng Serge nhà tôi không còn nữa. Người ta giết nó rồi.- Khi nào vậy? Ai giết?- FBI đâm bất lực trong những trường hợp như thế. Hung thủ cho đến giờ vẫn chưa tìm ra. Cáinước Mỹ đáng nguyền rủa của Hoover! Tôi sẽ không trở về đấy nữa.- Đầu đuôi câu chuyện ấy ra sao, thưa bà? ở đâu ạ?- Ở Niagara Falls. Ông còn nhớ cái thành phố nhỏ ấy?- Tôi còn nhớ lắm chứ! Serge yêu thác Niagara lắm mà.- Vâng, nó yêu lắm. Trong chuyến đi Niagara cuối cùng, nó có đến chỗ tôi và để lại những ghichép của nó.Bà nhấc cái túi to màu đen đang nằm trên sàn, dưới chân mình, lấy ra quyển vở dày và chìa chotôi.- Đấy! Ông đọc đi, rồi ông sẽ rõ tất cả.Tôi cầm lấy quyển vở. Tôi có cảm giác nó nặng như cục chì.- Serge bảo tôi chuyển cho ông nhật ký của nó, nếu như có sự gì xảy ra với nó.- Anh ấy đã thấy trước được cái chết của mình?- Nó lúc nào cũng trong vòng nguy hiểm. Công việc của nó như thế. Tôi nhận được tin ngay saukhi nó chết. Có kẻ gọi dây nói cho tôi và bảo: “Con trai bà đã nhảyxuống vực Niagara - Cái giảthuyết dối trá đó được báo chí và cảnh sát vơ lấy. Serge yêu đời, nó không thể tự tử được. Ngườita đã giết nó. Giọng của kẻ gọi dây nói cho tôi run run vì một nỗi vui sướng khó tìm. Không hiểuvì sao mà tôi chưa mất trí. Tôi chạy ra khỏi nhà, nhảy lên ô tô và phóng đi. Có đến cả trăm lầntôi suýt chẹt chết người. Cả trăm lần tôi có thể bị tan xác. Cảnh sát giao thông đuổi theo tôi.Thế mà tôi đã kịp đến! Người ta đã lôi Serge lên khỏi vực, nhưng chưa đem đi. Nó nằm ngayTrang 2/4 http://motsach.infoTheo Dấu Chân Người Tàn Hình Khuyết Danhgần thang máy của thác. Trên người nó còn đôi giày rách nát, cái quần cũ, cái áo khoác dathuộc, những miếng vá ở khuỷu tay và cái áo sơ-mi thắng có cà vạt kiểu Nga, chính cái mà ôngđã tặng nó khi đến thăm gia đ ...

Tài liệu được xem nhiều: