Thắng đang lang thang dạo phố. Gọi là phố, thực ra là một thị trấn nhỏ xíu. Nơi đây, có một trường cấp 1-2, có một xưởng chế biến chè, một vài đoạn đường dốc có những cửa hàng bán chè, bán thuốc nam của đồng bào dân tộc. Cạnh tay phải, chỗ ngã ba là trụ sở thị trấn. Thế thôi. Lúc này là quãng 10 giờ sáng. Phố xá vắng tanh. Những người cuối cùng của cái chợ bé xíu cũng đã gùi địu tay nải ngược dốc ra về. Một thị trấn yên tĩnh, đìu hiu. Sáng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thị trấn trên núi cao Thị trấn trên núi cao TRUYỆN NGẮN CỦA VĂN GIÁThắng đang lang thang dạo phố. Gọi là phố, thực ra là một thị trấn nhỏ xíu. Nơi đây, cómột trường cấp 1-2, có một xưởng chế biến chè, một vài đoạn đường dốc có những cửahàng bán chè, bán thuốc nam của đồng bào dân tộc. Cạnh tay phải, chỗ ngã ba là trụ sởthị trấn. Thế thôi.Lúc này là quãng 10 giờ sáng. Phố xá vắng tanh. Những người cuối cùng của cái chợ béxíu cũng đã gùi địu tay nải ngược dốc ra về. Một thị trấn yên tĩnh, đìu hiu. Sáng nayThắng chẳng có việc gì phải làm cả. Thực ra đợt lên thị trấn này cũng chẳng có việc gì cụthể. Một anh bạn hoạ sĩ có người quen ở đây rủ lên chơi, bảo cứ lên chơi hồn nhiên thôi,viết được gì thì viết. Sắp xếp công việc cơ quan, Thắng tặc lưỡi đi cùng. Thắng đang cầnđi. Đi để xả tress. Tháng qua, ở cơ quan thắng búa xua công việc. Chẳng đâu vào đâu.Toàn việc đầu chầy đít thớt. Lại có một đồng nghiệp giở chứng, kiện cáo người trong cơquan, bôi xấu người ta, thế rồi trên bắt kiểm điểm lên kiểm điểm xuống. Đến mệt. Thế làThắng khăn gói quả mướp lên đường. Tiếng chim lích chích trên cây dọc suốt lối đi. Đãlâu lắm rồi Thắng mới được nghe tiếng chim ríu ran đến thế. Có giọng kim, có giọng thổ.Có tiếng tích tích. Có tiếng kéo dài. Có tiếng mau tiếng khoan. Có tiếng từ xa vọng lại.Có tiếng trên đầu…Như một bản nhạc thiên nhiên nhiều bè nhiều giọng, mà nghe vẫn cógì đó mạch lạc, trong suốt, không bị rối lẫn. Thắng sực nhớ đến giọng chim hót tronglồng của nhà láng giềng mỗi sớm. Tiếng chim hót mà nghe như tiếng kêu khẩn thiết, sốtruột, đòi sổ lồng. Ấy là Thắng nghĩ thế. Phía trước mặt từng lớp núi giăng hàng. Hôm naytrời âm u. Trên chóp dãy núi phía trước vẫn hàng hàng lớp lớp sương mù. Ngay dướilũng suối dươí chân núi, vẫn còn từng vạt mây quẩn mờ trắng chưa tan hẳn mỏng tang.Thắng trèo lên cây chè hái mấy búp non nhấm nháp. Cây chè còn đẫm sương, ướt rượt.Ban đầu hơi đắng, chát. Nuốt vào, lắng nghe lại thấy vị ngọt nơi đầu lưỡi. Thắng lấy làmthích thú. Phía trên kia lưng núi có tiếng trẻ đồng thanh ê a đọc bài. Tiếng cô giáo bắtnhịp, gõ thước. Thắng đi như một kẻ mộng du, thả mình vào tiếng chim, tiếng gió. Cuộcsống tưởng chừng như ngưng lại đâu đây…Đi mãi cũng mỏi. Thắng quay lại lững thững rẽ vào đoạn phố có đông nhà cửa bênđường. Mấy cửa hàng tạp hoá. Cũng những đồ chơi Trung Quốc, mấy tấm vải xanh đỏtím vàng, vài loại trái cây cũng nhập từ Trung Quốc đã héo. Không có gì đặc biệt. Thắngđi qua mấy cửa hàng bán thuốc lá cây. Cũng chỉ để xem thôi. Chả biết thứ thuốc lá lẩuđầy đường này có chữa được thứ bệnh nào không chứ bất cứ nơi du lịch nào cũng thấycác bà các chị người dân tộc bán đầy. Thắng để ý thấy có mấy cửa hàng bán đồ gỗ, hànggỗ lũa để bầy chơi. Lại có mấy cửa hàng bán đá cảnh. Những cục đá, khối đá nhiều màusắc, nhiều hình thù trông cũng bắt mắt. Thắng dừng chân ở một cửa hàng được coi làkhang trang, nổi bật nhờ có cái biển hiệu to. Quầy hàng không có một ai. Chắc chủ nhàđang ở phía sau nhà. Thắng cũng chả buồn gọi. Không sao. Ở miền núi, người ta chẳng locanh giữ cửa hàng. Mà khách đến cũng không dám tắt mắt. Nó có cái gì nghiêm ngắn,thực thà. Nếu có tà ý gì cũng thấy chợn chợn. Thắng cứ đứng nguyên một chỗ trước quầynhìn ngắm hết thứ này đến thứ khác. Trên cánh tủ trước quầy, chủ nhà treo rất nhiều ảnh.Có một tấm ảnh cưới cỡ lớn treo giữa. Chắc của vợ chồng người chủ. Trông cả hai kháđẹp. Chú rể trong bộ trang phục complet. Cô dâu trong trang phục phụ nữ Dao tiền, toànthân đỏ rực từ đầu đến cuối, từ mũ, đến áo, quần, giầy. Chính vì thế, khuôn mặt cô dâucũng đỏ hồng. Cô dâu khá xinh. Cạnh bức ảnh cưới là rất nhiều ảnh của chú rể đang trongtư thế tập võ. Có ảnh song phi. Có ảnh cầm dao găm trong tư thế đang nhào vào đối thủ.Có bức lại đang trong tư thế chém gạch, dưới chân là chồng gạch đang bắn tung toé, cóviên vỡ nửa, có viên vỡ vụn. Kinh nhất là bức ảnh anh ta đang trong tư thế đối kháng, taycầm côn vừa đánh vừa đỡ ba võ sĩ khác. Chắc tay này giỏi võ. Hay cũng có thể đấy là ảnhdàn dựng cũng nên. Tự nhiên Thắng có một ý nghĩ: con vợ thằng này xinh, nên nó trưngảnh tập võ ra để doạ thiên hạ, chớ thằng nào léng phéng, liệu hồn, nhưng những loại nàythực chất là loại nhát gan, nếu giỏi võ thật, người ta đâu phải trưng ra giữa thiên hạ nhưthế, thằng này chắc cũng võ hạng ruồi… “Chào anh ạ!”. Thắng giật bắn người. Cô chủche mặt ý tứ cười. “Anh xem hàng mua gì cho em đi!”. Thắng định thần lại, nhìn. Cô tamặc bộ đồ trắng trong nhà. Đang địu con. Đứa con ngủ sau lưng. Cái địu được làm bằngthổ cẩm, màu đỏ tươi, nhiều hoa văn. “Anh đi lang thang xem hàng thôi”. “Chắc anh đidu lịch”. “Sao em lại đoán thế”. “Thị trấn này bé bằng bàn tay. Người lạ là biết ngay”.Thắng liếc qua thấy cô chủ khá xinh. Vừa xem các hình gỗ lũa, vừa thủng thẳng nói nhátgừng: “Có đắt hàng không cô chủ”. Không thấy có tiếng trả lời. Thắng ngước mắt lên. Côchủ đã chạy đi đâu. Thắng lại điềm nhiên xem hàng có ý vừa xem vừa chờ cô chủ. Mãisau, cô chủ ra một mình. Giờ đã thay đổi trang phục hoàn toàn. Một màu đỏ toàn thântrong y phục Dao tiền. Cô bưng nước ra đặt lên bàn. “Em mời thầy uống nước ạ”. Thắngkinh ngạc. “Sao?”. Một ý nghĩ mơ hồ chạy khắp sống lưng. “Chắc thầy không nhớ em”.Thắng đập hai tay vào nhau. “Trời ơi, Ly. Em ở đây?”. “Thầy uống nước đi”…Cách đây dễ chừng có đến chục năm, chính xác là…hơn mười một năm rồi còn gì. Ngàyấy Thắng là giáo viên trung cấp nghệ thuật miền núi. Đang trẻ măng. Con trai dưới xuôichưa vợ. Các em nữ sinh quý lắm. Ở miền núi vào những ngày ấy đói, khổ, độc thân, chảbiết làm gì, chỉ biết lấy yêu làm vui. Vâng, lấy yêu làm vui. Nghe đểu đểu thế nào.Nhưng mà thật. Đói quá, đọc sách không vào. Chuyên môn nhằng nhịt đủ dùng. Kỹ thuậtký xướng âm tàm tạm. Ghi ta chơi tàm tạm. Đàn đúm tối ngày. Chơi mãi cũng chán.Cuộc sống miền rừng buồn khổ, thiếu đói. Thỉnh thoảng hè, Tết, năm hai lần về quê. Cólần Thắng ...