Danh mục

Thiên Bình yên ả

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 170.72 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

A! Thầy giáo về làng! Tiếng hét của lũ bạn đang chơi dưới gốc đa đầu làng làm chị em tôi buông thúng rau, chạy lên xem “thầy giáo về làng”. Thầy - một chàng trai trẻ, vầng trán cao, đôi mắt sáng, vóc người cao gầy. Thầy mặc áo màu xanh tình nguyện - chiếc áo mà suốt thời gian giảng dạy sau này thầy luôn mặc, gìn giữ và nói đến với một ánh mắt sáng rực. Nghe tiếng reo của lũ trẻ con chúng tôi, thầy dừng lại, xoa đầu mấy đứa, mỉm cười. Nụ cười của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên Bình yên ả Thiên Bình yên ả TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VIA! Thầy giáo về làng!Tiếng hét của lũ bạn đang chơi dưới gốc đa đầu làng làm chị em tôi buông thúng rau,chạy lên xem “thầy giáo về làng”. Thầy - một chàng trai trẻ, vầng trán cao, đôi mắt sáng,vóc người cao gầy. Thầy mặc áo màu xanh tình nguyện - chiếc áo mà suốt thời giangiảng dạy sau này thầy luôn mặc, gìn giữ và nói đến với một ánh mắt sáng rực. Nghetiếng reo của lũ trẻ con chúng tôi, thầy dừng lại, xoa đầu mấy đứa, mỉm cười. Nụ cườicủa thầy thật hồn hậu. Chợt thầy hướng ánh mắt về phía chị em tôi, và thầy gật đầu vớichị tôi. Bàn tay tôi bỗng thấy đau vì cái siết tay của chị.Chị tôi 17 tuổi, xinh gái nhất làng. Từ trước đến nay, chưa một chàng trai nào bước vàođược trái tim chị. Thế mà, sau cái gật đầu của thầy chiều hôm ấy, chị lúc nào cũng nóivới tôi về thầy.Thầy được phân công dạy lũ trẻ lớp 1 chúng tôi ở trường làng. Ngày ấy, làng tôi nghèolắm. Ngôi trường lợp bằng lá lụp xụp, trời mưa to một chút là dột ướt cả, gió to hơn mọingày thì chỉ chực đổ sụp xuống. Lũ trẻ con 7, 8 tuổi lít nhít đen đúa, bẩn thỉu, lúc nàocũng tíu tít hỏi thầy đủ thứ chuyện về thành phố. Thầy trả lời hết, từng câu một. Tôi nhớ,đã có lúc, tôi muốn lớn lên mình sẽ sống ở thành phố khi nghe lời thầy kể.- Thành phố đẹp thế, sao thầy không dạy ở thành phố mà về đây hả thầy?- Vì thầy yêu các em!Lớp học vỡ òa với những tràng cười. Mãi tận sau này, khi đã đủ lớn, mỗi chúng tôi mớihiểu lời thầy nói đâu chỉ là một câu pha trò.Những lúc rảnh, thầy theo chúng tôi đi bắt ốc, bắn chim, cấy dặm. Nhà đứa nào neo đơn,thầy hay lui tới đỡ đần công việc trong nhà. Thầy không ngại việc gì hết, chúng tôi làmgì, thầy làm nấy. Trên môi thầy luôn là nụ cười hiền tươi tắn. Chẳng hiểu sao, nhìn thầy,tôi luôn thấy một niềm hạnh phúc lạ lẫm với cái đầu bé xíu của tôi. Một niềm hạnh phúctrong khó khăn mà tôi chưa từng thấy.***Cạnh trường học là một dòng sông rộng. Chị gọi nó với cái tên Thiên Bình, có nghĩa làbình an. Mùa lũ, nước sông đục ngầu phù sa và dữ tợn. Chị bảo Thiên Bình đang khóc, vìhai bờ phải xa nhau.Nhà tôi ở ngay cạnh trường. Đôi lúc, chị đứng ngoài cửa sổ lớp học lõm lời thầy giảng.Tôi thấy chị tập viết. Ban đầu, chị mắc cỡ, lén lấy que củi viết lên đất. Dần dà, có nhữngchữ khó không viết được, chị mới mon men sang nhờ tôi giúp. Chẳng biết thầy phát hiệnchị đứng ngoài cửa lớp nghe lén từ lúc nào mà một buổi chiều, thầy sang nhà tôi. Gặpchị, thầy hỏi có muốn học viết chữ không. Gò má chị ửng đỏ. Chị gật đầu.Từ đó, thầy sang nhà tôi vào mỗi buổi tối tập viết cho chị. Chị rất năng học bài, chẳnghiểu vì ham học hay vì thầy.Chị mơ mộng hơn trước. Chiều chiều, chị thường ra bờ sông mân mê những bông cảivàng. Chị hay cười, và có lẽ vì nụ cười và niềm hạnh phúc ấy, mà tôi thấy, dường như,chị đẹp lên thật nhiều.Mùa hè đến, chúng tôi tổng kết năm học và có ba tháng hè vui chơi. Thầy bảo thầy phảivề quê thăm nhà, đã lâu lắm rồi thầy không về. Buổi tối trước hôm đi, thầy đến nhà tôinhư thường lệ. Nằm trong phòng, tôi nghe thầy bảo với chị: “Ngày mai thầy về quê!”.“Bao lâu hả thầy?”. “Thầy không biết!”. Rồi im lặng. Thật lâu sau đó, tôi nghe tiếng thầykéo cửa ra về, và chị chạy ào vào ôm tôi khóc. Chị khóc suốt đến gần sáng.Chị bảo chị không ra tiễn thầy đâu. Chị sợ thầy thấy đôi mắt sưng húp của chị. Chị đứngtrong nhà lấp ló nhìn ra bến sông. Tôi muốn mắng chị sao lại tự làm khổ mình như thế.Nhưng chợt thấy đôi mắt tội nghiệp của chị, tôi lại thôi.Lũ trẻ chúng tôi bu quanh thầy bên bến sông để tặng quà. Qùa của chúng tôi đơn giản chỉlà chục trứng, kí khoai, con vịt xiêm… Điều đáng quý là đứa nào cũng rất quý và lo lắngcho thầy.- Thầy đi rồi về nhen thầy!Tôi muốn thay chị nói với thầy như thế. Thầy không hứa, chỉ xoa đầu tôi mỉm cười.Tàu xuất bến, thầy đứng ở mũi thuyền vẫy tay chào chúng tôi. Trong một thoáng, tôi thấyđôi mắt thầy hướng về phía chị, mỉm cười và gật đầu chào như lần đầu gặp chị. Nhìn vàotrong nhà, chị đã đứng hẳn ra sân, vừa khóc vừa vẫy tay chào thầy.Thầy đi thật lâu. Thời gian ấy, chị tôi buồn tê tái. Chiều chiều, chị ra bờ sông ngồi nhưngóng chờ ai đó. Đôi mắt chị luôn ngân ngấn như sắp khóc. Chị đánh dấu từng ngày lêntờ lịch nhỏ treo trong phòng. Thầy đi hai tháng, hơn 60 ngày chị mòn mỏi chờ mong, tờlịch chi chít những dấu vạch.Thế rồi, thầy cũng về vào một buổi hoàng hôn. Đang chơi bắt nẻ một mình ngoài sân,trông thấy dáng thầy trên một con thuyền đang tiến vào bờ. Tôi hét to:- A! Thầy về!Tôi chạy khắp xóm reo to báo với mọi người. Đám trẻ túa ra bao quanh bờ sông chờ thầyđáp thuyền. Chị tôi đang bệnh nằm trong giường chợt chạy ào ra vòng tay ôm chầm lấythầy, và khóc. Cả lũ chúng tôi đang ríu rít vui mừng, vác hành lí hộ thầy bỗng chùngxuống im lặng. Thầy nhẹ nhàng xoa đầu chị:- Ngốc ạ! Thầy đi rồi về mà!Mấy ngày sau đó, thầy tu sửa trường lớp chuẩn bị cho năm học m ...

Tài liệu được xem nhiều: