THIÊN CHÂU BIẾN Quyển 1 Phần 6
Số trang: 4
Loại file: pdf
Dung lượng: 81.93 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
THIÊN CHÂU BIẾN Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Quyển 1: Thiên Châu giác tỉnh Phần 6: Hắc châu quỷ dị 2Một lần nữa bước trên con đường Tinh Thần Lâm Ấm, Chu Duy Thanh càng nghĩ càng giận. Mặc dù là chưa chết, may mà sống lại nhưng ấn tượng của hắn với vị hôn thê đã tuột dốc không phanh. Nếu không gặp khỏa hắc châu quỷ dị kia, chỉ sợ mạng nhỏ của hắn đã chon vùi ở Tinh Thần sâm lâm. "Đế Phù Nhã, ngươi chờ đó, sẽ có một ngày lão tử sẽ làm ngươi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THIÊN CHÂU BIẾN Quyển 1 Phần 6 THIÊN CHÂU BIẾN Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Quyển 1: Thiên Châu giác tỉnh Phần 6: Hắc châu quỷ dị 2Một lần nữa bước trên con đường Tinh Thần Lâm Ấm, Chu Duy Thanh càng nghĩcàng giận. Mặc dù là chưa chết, may mà sống lại nhưng ấn tượng của hắn với vịhôn thê đã tuột dốc không phanh. Nếu không gặp khỏa hắc châu quỷ dị kia, chỉ sợmạng nhỏ của hắn đã chon vùi ở Tinh Thần sâm lâm.Đế Phù Nhã, ngươi chờ đó, sẽ có một ngày lão tử sẽ làm ngươi hối hận. ChuDuy Thanh hung hăng nói, hắn chưa bao giờ hận một người như vậy. Cho dù lànhững kẻ cười nhạo hắn, ở ngoài mặt cũng chưa bao giờ dám nhằm vào hắn. Lầnnày, Đế Phù Nhã chỉ vì một cái hiểu lầm mà hạ thủ tàn nhẫn, Chu Duy Thanh lạilà kẻ có thù tất báo.Mắt thấy đã sắp đến Thiên Cung Thành, Chu Duy Thanh cũng dần bình tĩnh lại,trên người hắn chỉ còn một cái áo khoác, bên trong thì trống rỗng, may là trongáo khoác còn có mấy chục kim tệ. Phụ thân hắn quản giáo rất nghiêm, tiền tiêu vặtít đến đáng thương.Về nhà? Chu Duy Thanh dừng bước lại, trong mắt toát ra vẻ suy tư. Khôngđược, tuyệt không thể về nhà lúc này. Con bé Đế Phù Nhã hung hãn này trở vềkhẳng định sẽ khóc lóc kể lể với phụ hoàng của nàng là ta nhìn lén nó tắm, chuyệnnày nếu rơi vào tai lão nhân, vậy thì không phải dễ giải quyết rồi, không chết cũngsợ bị lột da. Vừa nghĩ đến ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, Chu Duy Thanhkhông khỏi rùng mình một cái. từ nhỏ đến lớn hắn bị đánh nhiều lắm, hơi chútnghịch ngợm là bị đánh. Lần này lại là nhìn lén công chúa tắm rửa, cái đấy nóinhư thế nào cũng khó có thể rửa sạch, vì sự an toàn của mình, không thể cứ nhưvậy mà đi về được.Nhưng mà không quay về thì làm sao bây giờ? Chu Duy Thanh khó nghĩ, trênngười chỉ có mười mấy kim tệ, tuy dáng hắn cao to nhưng thực tế cũng chỉ là mộtđứa nhỏ mười ba tuổi thôi, lại không có nhất nghệ tinh( một nghề giỏi- ý nóikhông biết kiếm sống), cho dù là trốn nhà đi chỉ sợ không kiên trì được vài ngày.Cũng không thể trốn đi rồi chết đói ở bên ngoài chứ.Nhất thời Chu Duy Thanh khuôn mặt đầy vẻ u sầu, tuy lòng không muốn chút nàonhưng không thể không bước tiếp về phía cửa thành Thiên Cung Thành được.Ô, phía trước sao lại nhiều người như vậy? Mắt thấy cửa thành đã ở trước mắt,Chu Duy Thanh đột nhiên phát hiện một bên cửa thành tụ tập rất nhiều người, ítnhất cũng trăm người, chung quanh còn có binh lính thủ vệ.Đang làm gì đấy? Lòng hiếu kỳ thôi thúc, hắn bước nhanh về phía trước, may làđám người cũng không đông lắm, hắn chen chúc tiến về phía trước.phía trước là một loạt bàn dài, chung quanh còn có một khoảng đất trống, cókhông ít người tụ tập ở bên kia. Trên dãy bàn có một tờ giấy to màu vàng, bên trênviết bốn chữ Kỳ tuyển binh, bên dưới viết: “vì bảo vệ biên cương của đế quốc,Thiên Cung Thành tuyển ba nghìn binh sĩ, điều kiện: Nam, thân thể khỏe mạnhkhông tàn tật, tuổi từ 16-26, lực lượng lớn, người có cấp bậc Thiên Lực được ưutiên. Có nước mới có nhà, vì nước vì nhà, tòng quân bảo vệ quốc gia mới là bảnsắc nam nhi.”Người có cấp bậc Thiên Lực ở đây kỳ thật chỉ một bậc, hai bậc mà thôi. NếuThiên Lực có thể tu luyện tới Thiên Tinh Lực cấp thứ ba, bản mạng châu đã thứctỉnh, vậy thì cũng không cần tòng quân, trực tiếp tiền vào học viện quân sự hoặchọc viện Ngự Châu Sư để đào tạo chuyên sâu, tiền đồ vô lượng.Nói như vậy, ai mà lúc mười sáu tuổi còn chưa thức tỉnh bản mạngchâu, chỉ sợ tu luyện Thiên Lực cả đời cũng không đến đ ược cấp thứ ba, bản mạngchâu cũng vĩnh viễn “yên giấc ngàn thu”. Mà ở đây chiêu mộ hiển nhiên cũng chỉchiêu mộ những binh sĩ bình thường mà thôi.Chiêu binh? Nhìn thấy cái gợi ý này, Chu Duy Thanh không khỏi động tâm, đúngvậy! Nếu mình đi lính không phải không cần về sao? Có cơm ăn lại còn có quânlương nữa, nói không chừng trong quân lại có thể vang danh, đỡ l ão nhân luôn nóimình là phế vật. Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta.Tiểu tử này dù sao đi nữa tuổi cũng còn nhỏ, nhất thời hứng khởi, căn bản khôngnghĩ đến sự gian khổ khi đi lính. Tuổi này của hắn đúng là thời điểm dễ xúc độngnhất, huống chi mỗi ngày đều bị gọi là phế vật, cha lại nghiêm khắc như vậy, sớmđã không muốn làm một phế vật trong nhà rồi.Trong lòng đã quyết, Chu Duy Thanh chen lấn lên trước, hướng về một lão binhphụ trách chiêu mộ hỏi: Đại ca, ta muốn ghi danh, ta muốn ghi danh.Lúc này tuy vây xem trên trăm, nhưng số lượng báo danh tòng quân cũng khôngnhiều, Thiên Cung Thành là thủ đô của Thiên Cung Đế Quốc. Ở trong này, bìnhdân ở đây so với nơi khác giàu có hơn nhiều, mà Thiên Cung Đế Quốc vốn lànước nhỏ, mâu thuẫn với các nước chung quanh không ngừng, thường xuyên cóxung đột. Bởi vậy đi lính cũng không phải là chuyện an toàn, chỉ cần không phảithực sự hết cách, dân chúng Thiên Cung Thành không ai cho con mình đi lính,càng không nói đến con nhà quyền quý.Phụ trách chiêu binh đều là lão binh, hơn nữa ít nhất cũng là cấp bậc tiể ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THIÊN CHÂU BIẾN Quyển 1 Phần 6 THIÊN CHÂU BIẾN Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Quyển 1: Thiên Châu giác tỉnh Phần 6: Hắc châu quỷ dị 2Một lần nữa bước trên con đường Tinh Thần Lâm Ấm, Chu Duy Thanh càng nghĩcàng giận. Mặc dù là chưa chết, may mà sống lại nhưng ấn tượng của hắn với vịhôn thê đã tuột dốc không phanh. Nếu không gặp khỏa hắc châu quỷ dị kia, chỉ sợmạng nhỏ của hắn đã chon vùi ở Tinh Thần sâm lâm.Đế Phù Nhã, ngươi chờ đó, sẽ có một ngày lão tử sẽ làm ngươi hối hận. ChuDuy Thanh hung hăng nói, hắn chưa bao giờ hận một người như vậy. Cho dù lànhững kẻ cười nhạo hắn, ở ngoài mặt cũng chưa bao giờ dám nhằm vào hắn. Lầnnày, Đế Phù Nhã chỉ vì một cái hiểu lầm mà hạ thủ tàn nhẫn, Chu Duy Thanh lạilà kẻ có thù tất báo.Mắt thấy đã sắp đến Thiên Cung Thành, Chu Duy Thanh cũng dần bình tĩnh lại,trên người hắn chỉ còn một cái áo khoác, bên trong thì trống rỗng, may là trongáo khoác còn có mấy chục kim tệ. Phụ thân hắn quản giáo rất nghiêm, tiền tiêu vặtít đến đáng thương.Về nhà? Chu Duy Thanh dừng bước lại, trong mắt toát ra vẻ suy tư. Khôngđược, tuyệt không thể về nhà lúc này. Con bé Đế Phù Nhã hung hãn này trở vềkhẳng định sẽ khóc lóc kể lể với phụ hoàng của nàng là ta nhìn lén nó tắm, chuyệnnày nếu rơi vào tai lão nhân, vậy thì không phải dễ giải quyết rồi, không chết cũngsợ bị lột da. Vừa nghĩ đến ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, Chu Duy Thanhkhông khỏi rùng mình một cái. từ nhỏ đến lớn hắn bị đánh nhiều lắm, hơi chútnghịch ngợm là bị đánh. Lần này lại là nhìn lén công chúa tắm rửa, cái đấy nóinhư thế nào cũng khó có thể rửa sạch, vì sự an toàn của mình, không thể cứ nhưvậy mà đi về được.Nhưng mà không quay về thì làm sao bây giờ? Chu Duy Thanh khó nghĩ, trênngười chỉ có mười mấy kim tệ, tuy dáng hắn cao to nhưng thực tế cũng chỉ là mộtđứa nhỏ mười ba tuổi thôi, lại không có nhất nghệ tinh( một nghề giỏi- ý nóikhông biết kiếm sống), cho dù là trốn nhà đi chỉ sợ không kiên trì được vài ngày.Cũng không thể trốn đi rồi chết đói ở bên ngoài chứ.Nhất thời Chu Duy Thanh khuôn mặt đầy vẻ u sầu, tuy lòng không muốn chút nàonhưng không thể không bước tiếp về phía cửa thành Thiên Cung Thành được.Ô, phía trước sao lại nhiều người như vậy? Mắt thấy cửa thành đã ở trước mắt,Chu Duy Thanh đột nhiên phát hiện một bên cửa thành tụ tập rất nhiều người, ítnhất cũng trăm người, chung quanh còn có binh lính thủ vệ.Đang làm gì đấy? Lòng hiếu kỳ thôi thúc, hắn bước nhanh về phía trước, may làđám người cũng không đông lắm, hắn chen chúc tiến về phía trước.phía trước là một loạt bàn dài, chung quanh còn có một khoảng đất trống, cókhông ít người tụ tập ở bên kia. Trên dãy bàn có một tờ giấy to màu vàng, bên trênviết bốn chữ Kỳ tuyển binh, bên dưới viết: “vì bảo vệ biên cương của đế quốc,Thiên Cung Thành tuyển ba nghìn binh sĩ, điều kiện: Nam, thân thể khỏe mạnhkhông tàn tật, tuổi từ 16-26, lực lượng lớn, người có cấp bậc Thiên Lực được ưutiên. Có nước mới có nhà, vì nước vì nhà, tòng quân bảo vệ quốc gia mới là bảnsắc nam nhi.”Người có cấp bậc Thiên Lực ở đây kỳ thật chỉ một bậc, hai bậc mà thôi. NếuThiên Lực có thể tu luyện tới Thiên Tinh Lực cấp thứ ba, bản mạng châu đã thứctỉnh, vậy thì cũng không cần tòng quân, trực tiếp tiền vào học viện quân sự hoặchọc viện Ngự Châu Sư để đào tạo chuyên sâu, tiền đồ vô lượng.Nói như vậy, ai mà lúc mười sáu tuổi còn chưa thức tỉnh bản mạngchâu, chỉ sợ tu luyện Thiên Lực cả đời cũng không đến đ ược cấp thứ ba, bản mạngchâu cũng vĩnh viễn “yên giấc ngàn thu”. Mà ở đây chiêu mộ hiển nhiên cũng chỉchiêu mộ những binh sĩ bình thường mà thôi.Chiêu binh? Nhìn thấy cái gợi ý này, Chu Duy Thanh không khỏi động tâm, đúngvậy! Nếu mình đi lính không phải không cần về sao? Có cơm ăn lại còn có quânlương nữa, nói không chừng trong quân lại có thể vang danh, đỡ l ão nhân luôn nóimình là phế vật. Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta.Tiểu tử này dù sao đi nữa tuổi cũng còn nhỏ, nhất thời hứng khởi, căn bản khôngnghĩ đến sự gian khổ khi đi lính. Tuổi này của hắn đúng là thời điểm dễ xúc độngnhất, huống chi mỗi ngày đều bị gọi là phế vật, cha lại nghiêm khắc như vậy, sớmđã không muốn làm một phế vật trong nhà rồi.Trong lòng đã quyết, Chu Duy Thanh chen lấn lên trước, hướng về một lão binhphụ trách chiêu mộ hỏi: Đại ca, ta muốn ghi danh, ta muốn ghi danh.Lúc này tuy vây xem trên trăm, nhưng số lượng báo danh tòng quân cũng khôngnhiều, Thiên Cung Thành là thủ đô của Thiên Cung Đế Quốc. Ở trong này, bìnhdân ở đây so với nơi khác giàu có hơn nhiều, mà Thiên Cung Đế Quốc vốn lànước nhỏ, mâu thuẫn với các nước chung quanh không ngừng, thường xuyên cóxung đột. Bởi vậy đi lính cũng không phải là chuyện an toàn, chỉ cần không phảithực sự hết cách, dân chúng Thiên Cung Thành không ai cho con mình đi lính,càng không nói đến con nhà quyền quý.Phụ trách chiêu binh đều là lão binh, hơn nữa ít nhất cũng là cấp bậc tiể ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
đường gia tam thiếu truyện trung quốc nhiều tập thiên châu biến truyện võ thuật học võ thuật qua truyệnGợi ý tài liệu liên quan:
-
Truyện Harry Potter và Hoàng tử Lai
0 trang 68 0 0 -
148 trang 44 0 0
-
Trường Hận Động Đình Hồ - Gia Cát Thanh Vân
1952 trang 44 0 0 -
646 trang 44 0 0
-
Ma Đao Sát Tinh - Ngọa Long Sinh
1122 trang 41 0 0 -
512 trang 39 0 0
-
Kinh Sở Tranh Hùng Ký - Huỳnh Dị
84 trang 39 0 0 -
Âm Dương Thần Chưởng - Trần Thanh Vân
256 trang 38 0 0 -
Điệu Sáo Mê Hồn - Ngọa Long Sinh
1451 trang 38 0 0 -
Truyện Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh
2427 trang 36 0 0 -
Chấn Thiên Kiếm Phổ - Độc Cô Hồng
459 trang 35 0 0 -
535 trang 34 0 0
-
478 trang 34 0 0
-
2715 trang 32 0 0
-
Đoạt Hồn Kỳ - Gia Cát Thanh Vân
5096 trang 32 0 0 -
276 trang 32 0 0
-
852 trang 30 0 0
-
431 trang 30 0 0
-
Phong Linh Trung Đao Thanh - Cổ Long
608 trang 30 0 0 -
Tứ Đại Danh Bộ Hội Kinh Sư - Ôn Thụy An
2419 trang 29 0 0