Thiên Đường Hạnh Phúc
Số trang: 105
Loại file: pdf
Dung lượng: 527.33 KB
Lượt xem: 17
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tiến Linh lặng lẽ buớc ra ngoài khỏi căn phòng đang nhộn nhịp tiếng cười nói của bạn bè Tuyết Trân, đến dự tiệc mừng của cô. Vì cô vừa hoàn thành xong những năm đại học đầy lo toan tất bật. Và cô cũng đã hoàn thành xuất sắc luận án, dạt được mọi điều tốt đẹp như ý muốn của mình. Thời gian đã qua rồi bao năm, Linh không trông mong gì gặp lại người xưa. Nào ngờ, trong buổi tiệc này, Ngân Kiều lại hiện ra trước mắt anh. Kiều cũng có mặt trong buổi tiệc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên Đường Hạnh Phúcvietmessenger.com Khánh Ngọc Thiên Đường Hạnh Phúc Chương 1Tiến Linh lặng lẽ buớc ra ngoài khỏi căn phòng đang nhộn nhịp tiếng cười nói của bạn bè TuyếtTrân, đến dự tiệc mừng của cô. Vì cô vừa hoàn thành xong những năm đại học đầy lo toan tấtbật.Và cô cũng đã hoàn thành xuất sắc luận án, dạt được mọi điều tốt đẹp như ý muốn của mình.Thời gian đã qua rồi bao năm, Linh không trông mong gì gặp lại người xưa.Nào ngờ, trong buổi tiệc này, Ngân Kiều lại hiện ra trước mắt anh. Kiều cũng có mặt trong buổitiệc này, không biết bây giờ Kiều có còn nhớ đến anh?Ngày ấy, anh tình cờ gặp được Ngân Kiều, quen Kiều rồi dẫn đến tình yêu nồng cháy với Kiều.Cái nắng gay gắt của một ngày mua hè chói chang, nóng bức, dịu dần xuống.Tiến Linh đã lo cho mẹ bữa cơm chiều, vừa đỡ mẹ nằm xuống giường, chợt nghe tiếng gõ cửaphòng nhè nhẹ bên ngoài.Bà Tuyết nhìn con khẽ giọng:- Dường như có tiếng gõ cửa đấy Tiến Linh ạ. Con mau ra xem đi.Anh nhẹ gật đầu:- Vâng, mẹ nằm nghỉ đi để đó con ra mở cửa xem ai đến.Vừa bật chốt cửa, thì Linh nghe tiếng của đứa con gái bà con chú bác, vang lên hỏi ngay cửa:- Bác gái đã khỏe chưa anh Linh?- Bác bệnh bao giờ vậy? Sao anh không cho em hay? Nụ cười khẽ nở trên môi Linh:- Đã khỏe nhiều lắm rồi, em vào trong đi Huệ Trinh.- Vâng ạ!- Huệ Trinh nắm tay cô bạn gái bước theo cùng tiếp lời. Vào thăm bác của mình một chút rồi hãyđi nhé Ngân Kiều.Tiến Linh hướng mắt nhìn về cô gái mà Huệ Trinh vừa gọi tên:Anh lên tiếng hỏi:- Là bạn của em hả Huệ Trinh?- Sao không giới thiệu cho anh biết tên, để dễ xưng hô?Huệ Trinh cười, nheo mắt với anh mình:- Dạ đúng, đây là bạn của em tên là Ngân Kiều. Tụi em ghé bệnh viện thăm bác một chút rồi sẽđi học vi tính anh ạ.Tiến Linh gật gật đầu:- Thế à?Nhìn về phía Ngân Kiều, anh lên tiếng mời:- Mời cô ngồi ghế chơi.- Dạ, cám ơn anh.Tiến Linh mỉm cười nhìn Kiều đăm đăm:- Không có chi đâu, cô cứ tự nhiên đi mà.Xoay nhìn qua em gái, Linh hỏi:- Sao em biết anh và bác đang ở bệnh viện này mà tìm vậy Huệ Trinh?Huệ Trinh trách móc:- Anh thật là tệ, đưa bác vào đây mà chẳng chịu cho gia đình của em hay tiếng nào cả. Khi emghé nhà nhờ có chị Ba nhà kế bên cho biết đấy. À, bác thế nào rồi anh Linh?Linh đã lo cho mẹ bữa cơm chiều, vừa đỡ mẹ nằm xuống giường, chợt nghe tiếng gõ cửa.- Anh cũng mong về nhà sớm, mẹ anh dưỡng bệnh ở nhà sẽ khỏe hơn em ạ.Nắm tay bà Tuyết, Huệ Trinh bóp nhẹ rồi lên tiếng nói với bà:Cháu thăm bác một chút giờ xin phép bác cháu đi học, bác nhé. Mong bác chóng khỏi để về nhàạ.Bà Tuyết nhẹ gật đầu:- Ừ. cháu về. Nhớ nói cho ba mẹ của con hay nghe Huệ Trinh. Nói tại bác bệnh đột ngột quá nênkhông cho nay được, mong ba mẹ cháu đừng buồn bác.- Dạ .... con sẽ nói lại ngay.Ngân Kiều cũng lên tiếng:- Dạ, con cũng xin phép bác chúc bác mau chóng bình phục ạ.Bà Tuyết cũng nắm tay Kiều:- Bác cám ơn cháu nhiều, cháu thật là tốt, đã có lời chúc tốt lành cho bác.Hai cô bạn đứng lên, Huệ Trinh nói với anh mình:- Tụi em đi học đây anh Linh ạ.- Gần đến giờ vào học của tụi em rồi, nếu không đi, e muộn mất.Ngân Kiều e ấp nở nụ cười nói với Linh:- Chào anh Linh, Kiều đi nhé!Tiến Linh nhẹ cười gật đầu chào cô, anh dõi mắt nhìn theo cái dáng dấp mảnh mai của cô bạngái, của em gái anh thật lâu, đếnkhi họ đã mất hút khỏi cổng bệnh viện. Cô ta khá đẹp đôi mắt tođen ngây thơ, nổi bật nhất là đôi môi cong cong ra chiêu rất buớng bỉnh.Tiến Linh chợt mỉm cười một mình rồi lắc đầu. Anh nhận ra mình thật lạ sao lại nhìn rõ từng nétcô ta như thế.Linh cũng cảm thấy vui vui. trước ánh mắt cô gái bất chợt nhìn anh trong cái nhìn đầu tiên, mongrằng lời chúc yên lành cho mẹ chóng bình phục nơi cô được như cô nói, anh sẽ vui sướng biếtbao.Tiến Linh bỗng cười một mình, trong ý nghĩ cuộc nội ngộ bất ngờ này, cũng có một chút thú vị vàvui vẻ đến với anh. Gian pnòng bệnh vắng ve, chỉ còn lại mẹ và Tiến Linh, nó rất nạn hẹp và đãlàm cho Linh buồn, tù túng từ mấy ngày nuôi mẹ nơi đây. Bây giờ anh cảm thấy nó ấm áp lại,với tiếng cười, tiếng nói chúc phúc cho mẹ anh, của hai cô gái. Anh nhìn quanh phòng, rồi nhìnmẹ, một chút niềm vui ánh lên trong đôi mắt. Nơi đây vẫn có người đến thăm mẹ.Giờ đây, ngoài kia cánh cổng bệnh viện, mọi sinh hoạt vẫn bình thường, nhộn nhịp. Không nhưnơi đó chỉ có mùi bệnh hoạn loãng bay với chiếc quạt trần nhè nhẹ xoay tít theo vòng.Những ngày sống nơi đây thật là buồn và tẻ nhạt đối với Tiến Linh. Anh chỉ tiếp nhận bao lời hỏithăm của bác sĩ, y tá về bệnh tình của mẹ:Chẳng có gì là hơn cả.Tiến Linh mơ màng nhớ đến dáng dấp mảnh mai của cô gái, chợt bắt gặp một bóng nhỏ nhắn từxa đi lại cửa phòng bệnh của mẹ anh. Anh ngẩng nhìn qua cửa sổ, vẻ chăm chú:- À, cô gái ấy ư? Cô ta trở lại đây có việc gì thế?Anh chợt thở ra khi cô gái đi đến, chẳng phải là cô ấy như anh đang nghĩ đến.Thế nhưng, Linh cũng cảm thấy vui vui, khi đối diện với cô ta chỉ trong giây lát, giọng nói êm dịutàm Linh chú ý mãi.Anh nhìn cô gái đăm đắm, khi bất chợt với sự đối diện đầu tiên. Anh cảm thấy, nao nao tronglòng, một buổi chiều vừa dịu xuống, với cát nắng gay gắt, oi bức trước đó. Anh nghe như có mộtniềm vui là lạ đang xâm chiếm từ lâu lắm rồi, hôm nay Linh mới cảm nhận được mình đã đổikhác hoàn toàn.Tiến Linh đứng lên và buớc đến bên cửa sổ, anh nhìn xuống đãy hành lang nơi bệnh viện, hiệnrõ ra những người bệnh và người thân của họ, đưa họ đi hóng mát.Tiến Linh lắc đầu rồi nhìn ra đuờng phố, anh cố quên đi nỗi buồn còn vương lại trong lòng anh.Anh cứ nhìn mãi một điểm nào đó, trong buổi chiều ấm áp này, anh muốn niểu rằng, anh sẽkhông còn buồn nữa, và mẹ anh sẽ vuợt qua được cơn đau bệnh này, bắt đầu kể từ nôm nay,anh sẽ làm lại từ đầu tất cả, kể cả anh và mẹ của anh cũng thế.Bà Tuyết nghe tiếng gõ cửa, biết ngay là Tiến Linh đi làm về. Bà mở rộng cửa cho anh dắt chiếcxe đ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên Đường Hạnh Phúcvietmessenger.com Khánh Ngọc Thiên Đường Hạnh Phúc Chương 1Tiến Linh lặng lẽ buớc ra ngoài khỏi căn phòng đang nhộn nhịp tiếng cười nói của bạn bè TuyếtTrân, đến dự tiệc mừng của cô. Vì cô vừa hoàn thành xong những năm đại học đầy lo toan tấtbật.Và cô cũng đã hoàn thành xuất sắc luận án, dạt được mọi điều tốt đẹp như ý muốn của mình.Thời gian đã qua rồi bao năm, Linh không trông mong gì gặp lại người xưa.Nào ngờ, trong buổi tiệc này, Ngân Kiều lại hiện ra trước mắt anh. Kiều cũng có mặt trong buổitiệc này, không biết bây giờ Kiều có còn nhớ đến anh?Ngày ấy, anh tình cờ gặp được Ngân Kiều, quen Kiều rồi dẫn đến tình yêu nồng cháy với Kiều.Cái nắng gay gắt của một ngày mua hè chói chang, nóng bức, dịu dần xuống.Tiến Linh đã lo cho mẹ bữa cơm chiều, vừa đỡ mẹ nằm xuống giường, chợt nghe tiếng gõ cửaphòng nhè nhẹ bên ngoài.Bà Tuyết nhìn con khẽ giọng:- Dường như có tiếng gõ cửa đấy Tiến Linh ạ. Con mau ra xem đi.Anh nhẹ gật đầu:- Vâng, mẹ nằm nghỉ đi để đó con ra mở cửa xem ai đến.Vừa bật chốt cửa, thì Linh nghe tiếng của đứa con gái bà con chú bác, vang lên hỏi ngay cửa:- Bác gái đã khỏe chưa anh Linh?- Bác bệnh bao giờ vậy? Sao anh không cho em hay? Nụ cười khẽ nở trên môi Linh:- Đã khỏe nhiều lắm rồi, em vào trong đi Huệ Trinh.- Vâng ạ!- Huệ Trinh nắm tay cô bạn gái bước theo cùng tiếp lời. Vào thăm bác của mình một chút rồi hãyđi nhé Ngân Kiều.Tiến Linh hướng mắt nhìn về cô gái mà Huệ Trinh vừa gọi tên:Anh lên tiếng hỏi:- Là bạn của em hả Huệ Trinh?- Sao không giới thiệu cho anh biết tên, để dễ xưng hô?Huệ Trinh cười, nheo mắt với anh mình:- Dạ đúng, đây là bạn của em tên là Ngân Kiều. Tụi em ghé bệnh viện thăm bác một chút rồi sẽđi học vi tính anh ạ.Tiến Linh gật gật đầu:- Thế à?Nhìn về phía Ngân Kiều, anh lên tiếng mời:- Mời cô ngồi ghế chơi.- Dạ, cám ơn anh.Tiến Linh mỉm cười nhìn Kiều đăm đăm:- Không có chi đâu, cô cứ tự nhiên đi mà.Xoay nhìn qua em gái, Linh hỏi:- Sao em biết anh và bác đang ở bệnh viện này mà tìm vậy Huệ Trinh?Huệ Trinh trách móc:- Anh thật là tệ, đưa bác vào đây mà chẳng chịu cho gia đình của em hay tiếng nào cả. Khi emghé nhà nhờ có chị Ba nhà kế bên cho biết đấy. À, bác thế nào rồi anh Linh?Linh đã lo cho mẹ bữa cơm chiều, vừa đỡ mẹ nằm xuống giường, chợt nghe tiếng gõ cửa.- Anh cũng mong về nhà sớm, mẹ anh dưỡng bệnh ở nhà sẽ khỏe hơn em ạ.Nắm tay bà Tuyết, Huệ Trinh bóp nhẹ rồi lên tiếng nói với bà:Cháu thăm bác một chút giờ xin phép bác cháu đi học, bác nhé. Mong bác chóng khỏi để về nhàạ.Bà Tuyết nhẹ gật đầu:- Ừ. cháu về. Nhớ nói cho ba mẹ của con hay nghe Huệ Trinh. Nói tại bác bệnh đột ngột quá nênkhông cho nay được, mong ba mẹ cháu đừng buồn bác.- Dạ .... con sẽ nói lại ngay.Ngân Kiều cũng lên tiếng:- Dạ, con cũng xin phép bác chúc bác mau chóng bình phục ạ.Bà Tuyết cũng nắm tay Kiều:- Bác cám ơn cháu nhiều, cháu thật là tốt, đã có lời chúc tốt lành cho bác.Hai cô bạn đứng lên, Huệ Trinh nói với anh mình:- Tụi em đi học đây anh Linh ạ.- Gần đến giờ vào học của tụi em rồi, nếu không đi, e muộn mất.Ngân Kiều e ấp nở nụ cười nói với Linh:- Chào anh Linh, Kiều đi nhé!Tiến Linh nhẹ cười gật đầu chào cô, anh dõi mắt nhìn theo cái dáng dấp mảnh mai của cô bạngái, của em gái anh thật lâu, đếnkhi họ đã mất hút khỏi cổng bệnh viện. Cô ta khá đẹp đôi mắt tođen ngây thơ, nổi bật nhất là đôi môi cong cong ra chiêu rất buớng bỉnh.Tiến Linh chợt mỉm cười một mình rồi lắc đầu. Anh nhận ra mình thật lạ sao lại nhìn rõ từng nétcô ta như thế.Linh cũng cảm thấy vui vui. trước ánh mắt cô gái bất chợt nhìn anh trong cái nhìn đầu tiên, mongrằng lời chúc yên lành cho mẹ chóng bình phục nơi cô được như cô nói, anh sẽ vui sướng biếtbao.Tiến Linh bỗng cười một mình, trong ý nghĩ cuộc nội ngộ bất ngờ này, cũng có một chút thú vị vàvui vẻ đến với anh. Gian pnòng bệnh vắng ve, chỉ còn lại mẹ và Tiến Linh, nó rất nạn hẹp và đãlàm cho Linh buồn, tù túng từ mấy ngày nuôi mẹ nơi đây. Bây giờ anh cảm thấy nó ấm áp lại,với tiếng cười, tiếng nói chúc phúc cho mẹ anh, của hai cô gái. Anh nhìn quanh phòng, rồi nhìnmẹ, một chút niềm vui ánh lên trong đôi mắt. Nơi đây vẫn có người đến thăm mẹ.Giờ đây, ngoài kia cánh cổng bệnh viện, mọi sinh hoạt vẫn bình thường, nhộn nhịp. Không nhưnơi đó chỉ có mùi bệnh hoạn loãng bay với chiếc quạt trần nhè nhẹ xoay tít theo vòng.Những ngày sống nơi đây thật là buồn và tẻ nhạt đối với Tiến Linh. Anh chỉ tiếp nhận bao lời hỏithăm của bác sĩ, y tá về bệnh tình của mẹ:Chẳng có gì là hơn cả.Tiến Linh mơ màng nhớ đến dáng dấp mảnh mai của cô gái, chợt bắt gặp một bóng nhỏ nhắn từxa đi lại cửa phòng bệnh của mẹ anh. Anh ngẩng nhìn qua cửa sổ, vẻ chăm chú:- À, cô gái ấy ư? Cô ta trở lại đây có việc gì thế?Anh chợt thở ra khi cô gái đi đến, chẳng phải là cô ấy như anh đang nghĩ đến.Thế nhưng, Linh cũng cảm thấy vui vui, khi đối diện với cô ta chỉ trong giây lát, giọng nói êm dịutàm Linh chú ý mãi.Anh nhìn cô gái đăm đắm, khi bất chợt với sự đối diện đầu tiên. Anh cảm thấy, nao nao tronglòng, một buổi chiều vừa dịu xuống, với cát nắng gay gắt, oi bức trước đó. Anh nghe như có mộtniềm vui là lạ đang xâm chiếm từ lâu lắm rồi, hôm nay Linh mới cảm nhận được mình đã đổikhác hoàn toàn.Tiến Linh đứng lên và buớc đến bên cửa sổ, anh nhìn xuống đãy hành lang nơi bệnh viện, hiệnrõ ra những người bệnh và người thân của họ, đưa họ đi hóng mát.Tiến Linh lắc đầu rồi nhìn ra đuờng phố, anh cố quên đi nỗi buồn còn vương lại trong lòng anh.Anh cứ nhìn mãi một điểm nào đó, trong buổi chiều ấm áp này, anh muốn niểu rằng, anh sẽkhông còn buồn nữa, và mẹ anh sẽ vuợt qua được cơn đau bệnh này, bắt đầu kể từ nôm nay,anh sẽ làm lại từ đầu tất cả, kể cả anh và mẹ của anh cũng thế.Bà Tuyết nghe tiếng gõ cửa, biết ngay là Tiến Linh đi làm về. Bà mở rộng cửa cho anh dắt chiếcxe đ ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện ngắn văn học Việt Nam hiện đại tiểu thuyết truyện ngắn Việt Nam Thiên Đường Hạnh Phúc truyện ngắn Khánh NgọcTài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 376 12 0 -
6 trang 246 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 149 6 0 -
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 106 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 2 (Tập 2)
78 trang 95 4 0 -
4 trang 81 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 1 (Tập 1)
74 trang 80 3 0 -
6 trang 59 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 58 0 0 -
8 trang 54 0 0