Người ta bảo tình yêu là định mệnh. Đôi lứa yêu nhau phải có cái duyên cớ gì, đôi khi chỉ là “nào có gì đâu một buổi chiều…” để đến với nhau. Ngẫm lại, có lẽ họ đúng! Bởi với anh, không chừng cái duyên cớ đó là cánh rừng mẫu đơn đang trổ hoa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên đường mẫu đơn Thiên đường mẫu đơnNgười ta bảo tình yêu là định mệnh. Đôi lứa yêu nhau phải có cái duyên cớ gì, đôikhi chỉ là “nào có gì đâu một buổi chiều…” để đến với nhau. Ngẫm lại, có lẽ họđúng! Bởi với anh, không chừng cái duyên cớ đó là cánh rừng mẫu đơn đang trổhoa.Ấy là vào một buổi chiều chớm xuân năm ngoái, các anh đến khảo sát con khe cócái tên nghe gớm chết, khe Oan Hồn, để xây con hồ chứa nước chưa thành tên ởvùng Thượng Kim. Tò mò, anh lang thang vào rừng. Đi loanh quanh một quãng,bỗng trước mặt anh cả một rừng hoa mẫu đơn đang rập rờn, đỏ rực lên dưới ánhnắng cuối đông như thể đang bốc cháy. Anh ngơ ngẩn nhìn. Là kỹ sư công trình,tốt nghiệp Học viện Quân sự năm năm nay, bàn chân anh đã lội gần hết các vùngđất dưới vòm trời này, nhưng chưa bao giờ, chưa nơi nào anh thấy mẫu đơn mọcthành rừng như ở đây.Các vùng núi rừng anh đến thường heo hắt một màu tím hoa mua, hoa sim. Chentrong cái màu tím hoang dại đó chỉ là những cái chấm lửa nhỏ nhoi của hoa mẫuđơn. Quê anh vùng biển Thạch Hà, ngày trước mẫu đơn mọc nhiều. Ngày đó, lũcon gái hay hái hoa mẫu đơn cài lên tóc làm duyên, còn lũ con trai thì tranh nhauvặt cánh hoa hút mật. Bây giờ chẳng hiểu sao, ở quê mẫu đơn gần như biến mất,thảng hoặc mới thấy vài ba chậu nơi những nhà hay chơi cây cảnh. Vậy mà trướcmặt anh lúc này là cả một rừng mẫu đơn lộng lẫy. Anh như lạc vào cõi mê…Anh cứ đi ngây ngất như mê trong màu đỏ rừng rực của rừng mẫu đơn, chẳng để ýgì chung quanh. Chợt sững người lại khi anh nghe có tiếng khỏa nước. Tĩnh trínhìn xuống quãng khe sát ngay dưới chân mình, thì ra có một cô gái đang tắm. Ôichao! Trong làn nước trong vắt, thân hình cô lồ lộ như một bức tượng bằng sứ.Anh thấy đôi má mình nóng rực, cổ họng khô rát. “Đường đường là một thằng contrai, ai lại xem trộm người ta tắm?” Sợ đánh động cô gái biết thì xấu hổ lắm, nhưkẻ có lỗi, anh bước giật lùi. Chẳng ngờ đang lùi, chân đạp phải một hòn đá, anhtrượt ngã quay đơ, lăn lông lốc xuống bờ khe, tối tăm mặt mũi. Khi mở mắt ra, anhthấy cô gái tắm lúc nãy đã mặc quần áo, tóc tai còn ướt sũng, đứng ngay trước mặt.Cô gái hốt hoảng:- Anh đi mô mà đến nỗi ni? Ngồi yên để em đỡ anh dậy nào!Đang đau đớn vì bị trẹo chân, lại xấu hổ như kẻ ăn trộm bị bắt quả tang, anh cũngsững sờ vì sắc đẹp của cô gái. Gương mặt trắng ngần của cô trong ánh nắng chiềusơn cước hồng hào như màu mây lúc bình minh. Anh lúng búng, lắp bắp:- Tôi… tôi thấy hoa mẫu đơn đẹp quá, chỉ nhìn hoa không nhìn đường nên trượtngã. - Nói rồi anh luống cuống gượng chống tay đứng dậy, lại khụyu xuống. Vộivàng cúi đỡ anh dậy, cô gái hơi mỉm cười:- Mải nhìn hoa mà ngã thì anh cũng giống em ngày mới lên đây đấy. Cánh rừngnày như thể có ma. Cái màu đỏ của mẫu đơn cứ như hút mất hồn người. Chân anhbị trật khớp rồi. Thôi bám vào vai em, em dìu về, đau thế anh không đi một mìnhđược đâu!Tay khoác lên vai cô, bàn tay anh thõng xuống, chưa chạm hẳn, cứ đập hờ vào bộngực tròn căng, mây mẩy của cô, lúc đầu anh cảm thấy ngường ngượng. Nhưngcàng đi, nghe phập phồng nhịp tim của cô dưới bàn tay mình, anh lại cảm thấythinh thích, rạo rực. Cái máu tán của thằng con trai nổi lên, anh vờ rụt rè:- Chẳng nịnh em đâu, nhưng anh thấy… thấy… người đẹp như em, sao lại phải ởnơi thâm sơn, cùng cốc này?- Anh đã biết em là ai, làm nghề chi mà hỏi rứa?- Không chắc lắm, nhưng anh nghĩ em là một cô giáo! Con người, dáng điệu, cáchnói năng của em không thể không là cô giáo được!- Anh đã nói rứa thì em chịu. Chuyện thì dài, cho em nợ anh một câu trả lời…Vui chuyện, thoắt đó đã về tới cổng đội khảo sát. Em chào anh đi rồi, mà anh cứngơ ngẩn nhìn theo như kẻ mất hồn. Dù chân vẫn còn nhức buốt, anh cứ thấy tiếcsao con đường ngắn quá, sao nó chẳng dài ra thêm mấy cây số nữa…Cũng lạ cho con tim của hai người xa lạ, mới gặp nhau có một lần mà đã loạn nhịpđập với nhau như đã từng đập loạn nhịp từ kiếp trước rồi. Từ ngày gặp em, tronglòng anh như có lửa. Suốt ba tháng trời, là kỹ sư công trình, bận bịu với việc khảosát chất đất, lòng khe, lưu lượng nước… để xây con đập, nhưng những ngày nghỉhay đêm về hễ không có việc là anh xin phép chạy đến với em. Nhiều đêm mùađông tối mịt mùng, nghe tiếng nước khe Oan Hồn chảy như tiếng người nỉ nonkhóc đã rợn người, anh cũng đánh liều lội qua để đến với em, được nhìn thấy em,được nghe em nói, được kể cho nhau nghe những nỗi nhớ dâng đầy, được nóinhững câu chuyện không hết. Một chiều chủ nhật, nắng dát vàng đồi núi, hai ngườisóng đôi thả bộ trong cánh rừng mẫu đơn. Muôn ngàn cánh hoa rơi dày xuống mặtđất như một tấm thảm đỏ. Anh cố lựa lời:- Em mới ra trường lại là người thị trấn, phải lên dạy học ở vùng heo hút này, chắcgặp nhiều cái khó?- Chẳng khó gì đâu, học sinh ở đây ngoan và chăm học lắm. Có điều đường sávùng sâu, vùng xa ni còn tạm bợ quá. Ngay cái khe Oan Hồn nớ mùa nước cạn cácem đi học còn lội qua được. Mùa mưa lũ, nước khe dâng cao, nhì ...