Nguyên quen Duy một thời gian ngắn sau khi mối tình đầu xách vali lên máy bay và rời khỏi cuộc sống của cô, không bao giờ quay lại... 1. Điểm sángLà điểm nắng của mặt trời lúc hoàng hôn Nguyên nhìn thấy sau vai Duy khi anh ngồi quay lưng lại bờ hồ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên đường trên vaiThiên đường trên vaiNguyên quen Duy một thời gian ngắn sau khi mối tình đầu xách valilên máy bay và rời khỏi cuộc sống của cô, không bao giờ quay lại... 1. Điểm sáng Là điểm nắng của mặt trời lúc hoàng hôn Nguyên nhìn thấy sau vaiDuy khi anh ngồi quay lưng lại bờ hồ. Phía sau Duy, những vệt nắng dàingả sang màu đỏ dừng lại ở vành tai anh khiến nó sáng lên như một nụcười và bờ vai anh giống như một bờ sáng. Là điểm nhìn quen thuộc củaNguyên mỗi khi Duy đứng quay lưng với bầu trời, gương mặt chìm vàotrong một mảng tối mờ nhạt. Bờ vai anh lúc đó lại sáng lên như thể đằngsau ấy, sẽ trải dài ra là những niềm vui lấp lánh và bất tận. Là điểm dừngcủa mọi suy nghĩ, của sự cáu gắt trong một ngày bất chợt kẹt xe hànggiờ đồng hồ giữa ngã tư ồn ào, khói bụi và gay gắt nắng, của những mệtmỏi với một ngày dài công việc, mười ngón tay được duỗi ra sau 8 tiếngđồng hồ dày vò keyboard, đôi mắt được nhìn thấy thứ ánh sáng vui vẻthay vì màn hình máy tính với bản thiết kế chằng chịt những khối màurối loạn phóng túng một cách hoàn hảo… Hà Nội mùa Thu êm ái và mơmàng như từ hàng ngàn năm nay vẫn thế. Tháng Mười nhẹ nhàng nhónchân bước trên thảm cỏ xanh thẫm. Đường Thanh Niên hối hả dòngngười qua lại nhưng không gian thoảng hương hoa Sữa và cái mùi ngaingái của không khí ven hồ lúc về chiều thì vẫn thật êm đềm. Nguyênđăm đăm nhìn vào điểm sáng trên vai Duy. Ánh sáng bị vạt đi bởi cánhtay anh đang đưa lên đầu, lùa vào mái tóc hơi rối, những sợi tóc rũxuống gọng kính đã có một vài vết xước che đi đôi mắt nhắm nghiền. Côkhép mắt lại, khẽ lắc đầu để xua đi hình ảnh bờ sáng vừa nhìn thấy trênvai anh còn dư lại trong trí nhớ… Nguyên quen Duy một thời gian ngắn sau khi mối tình đầu xách valilên máy bay và rời khỏi cuộc sống của cô, không bao giờ quay lại. Sauđó không lâu, mẹ Nguyên qua đời, cha cô không chịu nổi việc phải sốngtrong căn nhà lúc này đã trở nên câm lặng nên quyết định rời sang Ý vàlàm việc ở một phòng tranh tại Torino. Duy đến như một miếng urgogắn vào vết thương đau nhức trong trái tim cô. Nguyên ở cạnh Duy,không còn đau nhưng vẫn chưa nguôi nhớ. Suốt gần hai năm, sống giốngnhư là đang yêu anh và dịu dàng với anh hơn bởi biết rồi một ngày, cô sẽra đi, đi tìm một miền hạnh phúc và tự do, một thiên đường nào đó thựcsự dành cho mình. Những suy nghĩ ấy làm Nguyên cảm thấy mình tộilỗi. Cô đang làm tổn thương Duy, cô sẽ làm anh đau, đau nhiều như vếtthương ngày xưa của cô – mà Duy chính là người chữa lành. Chưa baogiờ nói: “Em yêu anh” và chỉ ngập ngừng: “Em cũng vậy!”. Sợ ánh mắttrong suốt và bàn tay đôi khi siết chặt một cách vội vàng của anh. Sợ tinnhắn từ số máy của Duy bay đến trong đêm mưa rơi: “Hôm nay, lúc đicạnh anh, em ở đâu vậy?”. Cô sẽ mãi mãi mắc nợ anh vì nỗi buồn này.Bởi vậy, lần này, thật lạnh lùng, Nguyên sẽ ra đi với những ám ảnh vềmối tình đầu tan vỡ của mình và trả lại tự do cho cuộc sống của Duy.Anh xứng đáng được yêu nhiều hơn tất cả những gì cô đã làm… Và nữa,đã hai năm qua đi, Nguyên không còn chịu nổi cảm giác đau xót mỗi lầnnghe giọng nói cô đơn và buồn bã của cha qua điện thoại hay khóc trênnhững dòng chữ trống trải của ông trong mỗi bức thư về… Ừ, Nguyênphải đi thôi! “Anh có thể giữ em lại không?” – Duy ngước lên, giọng khàn đục,ánh mắt như đóng băng. “Em sẽ đi, anh ạ!” – Nguyên nói lặng lẽ vàtránh nhìn vào mắt anh. Duy xoay xoay ly nước, nhìn đăm đăm vàonhững viên đá trong suốt. Chiều rơi vào im lặng. Nguyên lại nhìn vào bờsáng trên vai anh. Quán nước gần bên, giai điệu bài hát “My Immortal”của Evanescence dường như đã chạm hẳn vào trí nhớ và theo Nguyêncho đến ngày cô ra đi… “When you cried Id wipe away all of yourtears, When youd scream. Id fight away all of your fears, And I heldyour hand through all of these years. But you still have all of me…” 2. Sân bay mùa Thu Là tiếng cô em gái khóc nức nở trong vòng tay mẹ, khóc rất bất chợtkhi ông anh cáu bẳn, khó tính hôm nay lên máy đi du học. Là anh chàngTây Âu đặt lên môi cô bạn gái người Việt một nụ hôn dài như nhữngngày chia xa. Là cậu bé vùng chạy khỏi tay ông ngoại, lao đến phíatrước mới những tiếng “Mẹ! Mẹ!” ngọng nghịu và chấp chới. Là ông bốcọ cái cằm ram ráp vào đôi má hồng mịn của cô con gái nhỏ, hôn lên tócvà ôm chặt lấy vợ mình với một lời hứa hẹn sẽ mau quay về. Là ngườiđàn ông đôi mắt xanh bạc màu, mặc chiếc áo khoác bụi bặm không rõnâu hay đen, ngồi nhìn hoài vào cánh cửa phía sau thanh chắn như chờđợi điều gì. Là những cái ôm hôn thân tình, những cái vẫy tay, nhữnggiọt nước mắt cả buồn lẫn vui, những bó hoa nhiều màu, những tiếng gọinhau mừng rỡ… Hà Nội mùa Thu đã ở lại phía bên kia cửa kính với mộtchút nắng, một chút gió, một chút hương hoa sữa ngọt ngọt, một chútkhóm cúc vàng rực trên gánh hàng rong, một chút se lạnh, một chút xàoxạc rơi, một chút này, một chút kia, mỗi thứ, Nguyên mang theo mộtchút… Duy im lặng bước cạnh Nguyên trong sảnh lớn. Những ngày cuốicùng ở bên Duy là những ngày mà Hà Nội bình yên và đẹp hơn bất cứlúc nào. Những hàng cây xà cừ êm đềm thả xuống một vài chiếc lá vàngóng, xoay nhẹ trong không trung rồi dịu dàng đáp xuống vạt cỏ, nhữngcon đường nối nhau dài ra vô tận lúc chậm rãi phóng xe vòng quanhthành phố suốt một đêm màu vàng để rồi khi đón bình minh trên sôngHồng, bờ vai Duy lại bừng lên như một bờ sáng. Tối là những giờ dàilang thang ngắm đèn đường, ngồi im bên hồ nhìn người ta qua lại hay xìxụp quán vỉa hè với những chiếc bánh giò nóng. “Em sẽ nhớ lắm đấy!”– Anh nhẹ nhàng cười và bảo vậy. Nguyên chỉ lặng im nhìn nụ cườibuồn bã của Duy. Đúng rồi, cô sẽ nhớ, nhớ cả tiếng anh cười nữa chứ… Giờ ...