Thông tin tài liệu:
THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT ĐINH Tác giả: Xuân Công Tử Phần 10: Vưu vật xinh đẹp- Đứng lại! Đừng chạy!!! - Hô —— hô —— hô —— - Đứng lại! Đừng chạy!!! - Hô —— hô —— hô —— - Đứng lại! Đừng chạy! ! ! Trên con đường gồ ghề trong khu rừng nhỏ phía sân sau của Biên Tiên các, Bàng Dục xiêu vẹo chạy bán sống bán chết trước sự truy đuổi của Cấm quân. “Đồ lợn chó đẻ! Súc sinh! F*ck you! Đmm! Đồ con c*c! @#$%^%$...”, Bàng Dục vừa chạy vừa chửi rủa trong lòng,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT ĐINH Phần 10 THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT ĐINH Tác giả: Xuân Công Tử Phần 10: Vưu vật xinh đẹp- Đứng lại! Đừng chạy!!!- Hô —— hô —— hô ——- Đứng lại! Đừng chạy!!!- Hô —— hô —— hô ——- Đứng lại! Đừng chạy! ! !Trên con đường gồ ghề trong khu rừng nhỏ phía sân sau của Biên Tiên các, BàngDục xiêu vẹo chạy bán sống bán chết trước sự truy đuổi của Cấm quân.“Đồ lợn chó đẻ! Súc sinh! F*ck you! Đmm! Đồ con c*c! @#$%^%$...”, B àngDục vừa chạy vừa chửi rủa trong lòng, dựa trên kiến thức của hắn không một từngữ “tốt đẹp” nào là chưa phun ra về phía đối phương.Mẹ kiếp! Cứu ngươi một mạng không cảm ơn thì thôi, bây giờ lại còn lấy oán trảơn --- hãy nhớ lấy lần này, tiểu tử thối, coi như ta đã được mở rộng tầm mắt rồi!Loài người hóa ra cũng có loại như ngươi!!!Bàng Dục trong lòng vô cùng oán giận, âm thầm ân cần “thăm hỏi” tổ tông mườitám đời nhà tên tuyệt sắc công tử kia.Nhưng Bàng Dực chỉ vừa mới “hỏi thăm” đến đại bá của tên kia thì chợt nghe thấytiếng Cấm quân đã tiến lại gần, mơ hồ là ở ngã rẽ phía trước.Bàng Dục quả thực không có biện pháp gì khác, hắn đành cắn răng tiếp tục chạy!Ít nhất thì còn có cơ hội thoát thân, tuy răng cơ hội thực sự không nhiều nhưng vẫncòn khá hơn là đứng yên ở đó cho người ta mổ xẻ.Kết quả là một màn mèo vờn chuột diễn ra. Do tuyệt sắc công tử đã đặc biệt“chiếu cố”, nên Bàng Dục hắn chẳng khác gì một con chuột rơi vào giữa bầy mèo– Diệp Cô Thành đã đích thân thống lĩnh 800 binh sĩ Thần sách doanh để bắt mộttên cường đạo thì làm sao có thể thất bại được.Hậu viện tuy rộng lớn, đối tượng thì chỉ có một người. Nhưng đây là 800 Cấmquân trăm người chọn một a, lại còn được huấn luyện đặc biệt ở Thần sách doanh.Thiết nghĩ 800 người này bắt một tên thổ phỉ cũng là việc nằm trong lòng bàn tay.Bàng Dục sở dĩ vẫn chưa bị bắt là vì đối phương thực sự quá cẩn thận. Tuy là 800người nhưng mà từng gốc cây bụi cỏ đều không bỏ qua, làm cho Bàng Dục có thờigian mà chạy… Thối lắm! Lão tử hôm nay vui vẻ nên sẽ chơi với các ngươi mộtphen.Lúc đó đang là cuối xuân. Gió ấm nhẹ nhàng đưa đẩy thức tỉnh vạn vật. Từng đámrêu xanh ngọc tô điểm vẻ đẹp quý phái của diệp tùng. Phóng tầm mắt ra có thểnhìn thấy rất nhiều loại hoa quý. Đúng là “Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn.Thiển thảo..”* Mẹ nó, lửa cháy đến đít rồi. Sao ta lại có thể có tâm t ình để ngâmthơ được cơ chứ!Trích:*Thơ : Bạch Cư DịTiền Đường Hồ Xuân Hành錢塘湖春行孤山寺北賈亭西水面初平雲腳低幾處早鶯爭暖樹誰家新燕啄春泥亂花漸欲迷人眼淺草才能沒馬蹄最愛湖東行不足綠楊陰裏白沙堤白居易Hán Việt:Cô Sơn tự bắc Giả đình tâyThủy diện sơ bình vân cước đêKỷ xứ tảo oanh tranh noãn thụThùy gia tân yến trác xuân nêLoạn hoa tiệm dục mê nhân nhãnThiển thảo tài năng một mã đềTối ái hồ đông hành bất túcLục dương âm lý Bạch Sa đêTạm Dịch nghĩa( với sự giúp đỡ của vovong và vietstars):Ngày xuân đi dạo bên hồ Tiền ĐườngPhía Bắc là Chùa Cô Sơn, phía Tây là đình GiảMặt nước vừa mới phẳng lặng, chân mây đã xuống thấpChim oanh tới sớm tranh nhau những nơi ấm áp trên câyChim yến mới bay đến (tân yến?) đang ngậm bùn xuân xây nhà aiMuôn vàn các loài hoa dần dần làm mắt người ta mê đắmCỏ thấp chỉ tới tầm gót chân ngựaRất thích phía Đông của hồ, đi dạo mãi vẫn không chánDưới bóng râm của hàng dương xanh là con đê Bạch Sa( cát trắng)Tạm dịch thơ:Ngày Xuân dạo bước hồ Tiền ĐườngBắc chùa Cô Sơn, Tây đình GiảMặt hồ phẳng lặng, chân mây hạChim oanh buổi sớm tranh cây ấmBùn xuân én ngậm xây ai nhàMuôn hoa khiến mắt người mê đắmCỏ non vờn vó ngựa thôi aBờ Đông rất thích, dạo không chánĐê núp dương xanh chính Bạch SaBàng Dục quả thực rất phiền não. Hắn thấy mỹ cảnh như vậy thật nhịn không nổimuốn ca ngợi một cái. Năm đó chẳng phải đã hù dọa biết bao cô gái đó sao, thựckhông có biện pháp. Hồi ở thế kỉ 21, khắp nơi tràn ngập toàn nhạc nhẽo tuổi trẻ.Những gì là Lý Bạch Đỗ Phủ đã sớm bị coi là lỗi thời cổ hủ. Còn kẻ yêu thơ từ thiphú như hắn chỉ là tiêu điểm cho mọi người trêu đùa khinh bỉ, như một kẻ tâmthần mà thôi. Dù hắn có là đại kì tài trăm năm khó kiếm, thi đỗ vào trường caođẳng ngữ văn với điểm tối đa thì có sao chứ. Hắn vẫn không thể thuộc về cái thếgiới đó.Tuy nhiên ông trời hình như cũng không quá vô tình. Không hiểu thế nào lại đưahắn về thời Tống khi mà văn phong của đất nước đang cực thịnh. Để cho mộtbụng đầy kinh văn của hắn cuối cùng cũng có đất dụng võ. Ai mà có thể tưởngtượng ra cảnh này được chứ… Aiz!Hắn vẫn nhớ lúc ở trong phủ quá nhàm chán bèn cầm quyển Đường thi lên xemtạm cho thư giãn. Vốn chỉ có ngâm nga mấy bài thơ, nào ngờ lại làm cho con nhahoàn mang điểm tâm vào cho hắn, mắt trợn ngược cằm suýt rơi xuống đất. Ai da,ôi mẹ của ta ơi, Hầu gia hắn đang đọc sách! M à lại là Đường thi khô khan thâm ảonữa chứ!!! Chuyện này đã làm chấn động toàn phủ. Mọi người đều biết tên thiếugia vô công rồi nghề và vô học này tự nhiên đi đọc Đường thi. Bàng thái sư ngheđược tin này lập tức cảm động đến phát ...