nối tiếp phần 1, phần 2 quyển sách gồm 5 phần chính: viii. ma môn, ix. Đồng hành, x. bố cục, xi. diễn kịch, xii. Đoạt kinh. truyền nhân của thiên môn mà sinh vào thời loạn, ắt sẽ tung hoành thiên hạ, lập nên kỳ tích hoán triều đổi đại; gặp thuở thái bình thì lại ẩn cư chốn sơn lâm, chờ thời vùng lên, dùng trí kế mưu lược của mình để làm nên lịch sử. mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
thiên môn công tử: phần 2 - nxb văn họcVIII.MAMÔN“TừnaylãotửkhôngcònlàKimThậpLượngnữa!”KimThậpLượnghấtmạnhlyrượulêntrời,nóilớnnhưthểđangthềthốt:“LãotửđạidanhKimBưu,Kimtronghoàngkim,bưutrongbưuhãn.”VânTươngvàKhaMộngLanđưamắtnhìnnhau,khôngnhịnđượcbậtcườikhúckhích.ĐâylàmộtgiantửulầuyêntĩnhởphủCamChâu,VânTươngbịKimThậpLượngépđếnđâymừngcông,vừakhéoKhaMộngLancũngđuổikịphọ,bangườiliềnvàotrongtửulầugọimộtbàntiệcrượu,uốngmừngchiếnthắngvừarồi.“NgươiđừngcótưởngKimBưutachẳngbiếtgì,”gãđaokháchtrongquákhứbấtngờnhìnVânTươngcườiđắcý.“Thựcratađãbiếtngươilàmthếnàođểthắngởchiếubạcnhỏđầuphốrồi.”“Ồ!Nóiranghecoi.”VânTươnglấylàmhứngthúnói.KimBưuđắcýdươngdươngđáp:“Bấtluậnlàchơitàixỉuhaychẵnlẻ,tuyngươikhônghềđộngvàoquâncờhayhạtdưa,khôngthểgiởtrògiantrá,nhưngnhàcáithìdùngthủđoạn.Theolẽthườngbọnhọđaphầnđềuthắngnhiềuthuaít.Tỉdụnhưkháchchơiđặtlẻnhiềuhơnchẵnthìhọsẽmởbátrachẵn,lấytiềncủangườiđặtlẻtrảchongườiđặtchẵn.Ngươiluôntheobênnàođặtíthơn,chỉthêmvàomộtchútnữa,cáiđógọilàtranhănvớihổ,haylàvàohanghùmtranhthực?”Vân Tương thoáng lộ vẻ kinh ngạc gật gật đầu: “Huynh có thể tự ngộ rađượcđiềunày,cũngcóthểcoilàđãđibướcđầutrênconđườngthiênthuậtrồiđó.”“Chỉlàbướcđầusao?”KimBưubấtmãnhừlạnhmộttiếng,rồilạilắcđầuthanrằng:“Ngươinóikhôngsai,tanghĩmãikhôngramấynhàcáiđóđãgianlậnnhưthếnào,màcóthểmuốnmởchẵnrachẵn,muốnmởlẻralẻngaytrướcmắtđámchơibạc.”VânTươngcườibảo:“Mườitròđánhbạcthìchíntròlàlừabịp,đólàchílýởđời,huynhcóthểhiểuđượccănbảncủathuậtlừabịprồi,hàtấtphảichúýđếnnhữngchitiếtnhỏấylàmgì,đóchỉlànhữngthủpháplàmảothuậtthôimà.”“Khôngđược!Nhấtđịnhngươiphảichỉchota,khôngthìtasuốtđờikhôngngủngonđược!”KimBưunhấtđịnhkhôngchịu.“Vìtêntiểutửnhàngươimàlãotửđãthấthứavớingườita,đậpvỡchiêubài‘KimThậpLượng’,ngươinhấtđịnhkhôngthểkhiếnlãotửhốihậnđược!”Vân Tương dở khóc dở cười lắc đầu: “Những thủ pháp ảo thuật này thiênbiếnvạnhóa,sứcngườithựcsựkhôngthểnắmhếtđược.Cụthểhuynhđãnhìnquaphầnnàorồiđó,tacũngchỉbiếtđượcnăm,batròthôi,thườngthấynhấtlàkiểulợidụngnamchâm.Chẳnghạnnhưlàmmộthạtdưanhânbằngsắt,lạigiấumộtcụcnamchâmtrongtayáolàcóthểlợidụnglúcmởbátđểhúthạtdưacónhânsắtdínhvàođáybát.Mộttaygiấunamchâm,mộttaythìkhông,vậylàcóthểtùyýđiềukhiểnđượcmởchẵnhaylẻrồi.”“Tarõrồi!”KimBưusựchiểura.“Nhữngquâncờkiacũngvậy,trongđóhẳncómộtquânlõisắt,nênnhàcáimuốnmởchẵnlàrachẵn,mởlẻlàralẻ.Mẹnó,lãotửđánhbạcmườimấynămnay,khôngngờlạichẳngnhậnrachútgìsơhở,khôngbiếtbọnchúngđãlừacủalãotửbaonhiêutiềnbạcrồi.Nhưng...,”gãđộtnhiênquaysangKhaMộngLanhỏi,“xúcxắctrongsòngbạccũngvậyà?”VânTươngcườilênhahả:“Đólàbímậtcủasòngbạc,tamànóira,esẽđậpvỡbátcơmcủangườikhácmất.”KhaMộngLancũngcườigượnggạo:“Kỳthựcthìbìnhthườngởsòngbạckhôngmấykhigiởtrògianlận,chỉkhivậnđenthualỗquánhiềumớibấtđắcdĩsử dụng mấy mánh khóe thủ đoạn đó. Lần này là vì sòng bạc đang gặp nguykhốn,erằngbuộcphảiđóngcửamớibấtchấpquycủmàđạisátbốnphương.Nàongờlạibịcôngtửnhìnthấu,vàohanghùmtranhăn,thắngliềnnămván.”“Khốnthật,khôngngờsòngbạckhíthếnhưvậycũngchơibịp,sợrằngthiênhạnàykhôngcócanhbạcnàolàkhônglừabịpmất.”KimBưubấtbìnhnổigiậnmắngchửi:“Đángtiếclàbâygiờlãotửmớibiết,chơibạcđếnmườimấynămnay,khôngngờlạibịngườitalừamấtbaonhiêulàtiềnxươngmáurồi.”“Đượcrồi!Kimhuynhkhôngphảiâusầunữa.Bâygiờhuynhđãhiểuđượcđạolýmườisòngbạcthìchínsònggianlận,coinhưcũngkhôngphíhoàisốtiềntrướckiabịthua.”VânTươngcườicườivỗvaiKimBưu.“Chỉtiếclànhiềukẻđếnchếtrồicũngkhôngbiếtđiềuđó,lúcnàocũngđemsốmệnhcủamìnhkýthácchovậnkhí.Khigặpphảitênbịpnàocaominh,ngườitacólòngtínhtoánvớikẻvôtâm,háchẳngphảilàsẽthuađếntángiabạisảnhaysao?”TrongmắtKhaMộngLanchợtlóelênmộttiakỳlạ,nhẹnhàngnânglylênchúcmừngVânTương:“MộngLantừnhỏđãlớnlênởsòngbạc,đãgặpvôsốkẻ mê cờ bạc hơn tính mạng mình, nhân vật cao minh coi thường việc thắngthua, nhìn rõ được thế vận sòng bạc như công tử thì đây mới là lần đầu tiênMộngLanđượcgặp.MộngLanxinđượckínhcôngtửmộtly.”VânTươngcũngnânglylên,haingườibốnmắtnhìnnhau,chỉthấyánhmắtKha Mộng Lan trong veo như nước hồ được ánh nắng mùa thu chiếu rọi, dậpdờnsóngnhỏtronggióthunhènhẹ.VânTươngthoángrungđộng,vộicúiđầutránhánhmắtcủađốiphương,tronglòngcũnglấylàmkỳlạ,ánhmắtcủaKhatiểuthưnàysaolạigiốngDinhiđếnthế?NghĩđếnTriệuHânDi,VânTươngchợtđaunhóitronglòng,sắcmặttựnhiêntrởnênuám,taycầmlyrượungẩnngơ,đếnnỗiquêncảmỹtửubêntrong.“Vâncôngtử!Vâncôngtử!”ChỉkhiKhaMộngLangọiliềnmấytiếng,VânTương mới định thần lại, thấy Kha Mộng Lan nhìn gã lo lắng: “Công tử, làMộngLannóisaiđiềugìkhiếncôngtửkhôngvuisao?”“Không,khôngcó!”VânTươngmiễncưỡnggượngcười,uốngmộthơicạnsạch ly rượu, xua tan vẻ u ám trên gương mặt, đoạn cười cười với Kha MộngLan:“Tađanglotêntiểutửđósẽkhôngdễdàngnhậnthua,khôngchừngsaunày lại đến tìm cô nương gây phiền phức.” Nói đến đây sắc mặt gã chợt trầmxuống.“Nóithậtđấy,hắntuổicòntrẻlạisaikhiếnđượcvănsĩtrungniênkia,bảođếnlàđến,đilàphảiđi.Tênvănsĩtrungniênđócóthểluyệnthà ...