Danh mục

Thiêng Liêng 2 Tiếng Gia Đình

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 137.81 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vì cái giọng văn nhí nhố và không "đứng đắn” nên tôi ít khi viết về gia đình, nơi đối với tôi là sự thiêng liêng và cao quý nhất. Từ những bước chân chập chững mẹ dìu tôi đi cho đến những khó khăn trong hiện tại, gia đình là nơi luôn dang rộng vòng tay đón tôi về ngay cả khi tôi không còn là gì, ngay cả khi trong đầu tôi chỉ toàn là sự bế tắc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiêng Liêng 2 Tiếng Gia ĐìnhThiêng Liêng 2 Tiếng Gia ĐìnhVì cái giọng văn nhí nhố và không đứng đắn” nên tôi ít khi viết về gia đình, nơiđối với tôi là sự thiêng liêng và cao quý nhất. Từ những bước chân chập chững mẹdìu tôi đi cho đến những khó khăn trong hiện tại, gia đình là nơi luôn dang rộngvòng tay đón tôi về ngay cả khi tôi không còn là gì, ngay cả khi trong đầu tôi chỉtoàn là sự bế tắc.Khi là 1 đứa trẻ tôi thường hay trách hờn cha mẹ vì luôn nghiêm khắc với nhữnghành động của tôi, có không ít lần vì ghen tức với những món đồ chơi của bạn bèmà giận cha mẹ không chịu ăn cơm và không thèm nói chuyện. Nhưng khi đã làmột người lớn, tôi hiểu rằng những điều mà cha mẹ nghiêm khắc với tôi lúc nhỏ làmuốn tôi có một tương lai tốt đẹp hơn sau này.Khi nhỏ, tôi sống ở nhà với mẹ, cha thì đi làm ở tận Sài Gòn, một tháng về thămmẹ con tôi khoảng 1 tuần rồi lại đi nên khi nhỏ tôi thương mẹ nhiều hơn dù mẹ vẫnhay đánh đòn tôi mỗi lần tôi ngỗ nghịch, nhưng khi càng lớn lên khi tôi 14-15 tuổithì tôi lại có cảm giác thương cha nhiều hơn vì cha là người luôn ủng hộ trong tấtcả mọi việc , dù điều đó là trái ý của mẹ, … Cha luôn muốn tôi trưởng thành theocách mà tôi ước mơ, những ước của chính bản thân mình. Năm tôi thi chuyển cấplên trường cấp 3, mẹ và cha có mấy hôm làm mặt lạnh”, tôi muốn học trườngChâu Thành A nơi cách nhà tôi 8 Km chứ nhất định không theo học trường MạcĐĩnh Chi gần nhà, nơi chỉ cách nhà tôi chưa đến 3 Km. Cha ủng hộ quyết định củatôi nhưng mẹ thì không, mẹ phản đối vì mẹ tôi luôn lo lắng cho thằng con gầynhôm hay bệnh tật như tôi không đủ sức khỏe ngày đạp xe 16 Km để đi học ,…nhưng tôi có lý do riêng của mình, tôi thích học ở 1 trường cấp 3 danh tiếng và tôimuốn chứng minh với mẹ rằng tôi đã lớn. Cha thuyết phục mãi mẹ cũng đồng ý,năm 2006 tôi đậu vào Châu Thành A, và có quãng đời học sinh tươi đẹp ở nơi đó.Mẹ tôi nghiêm cấm tuyệt đối” tôi với truyện tranh và game, với mẹ tôi đó là nguycơ mầm móng của sự hư hỏng,… Nhưng lệnh cấm ấy được giảm nhẹ dần và mấthẳn khi tôi vào học cấp 3. Mẹ luôn cho tôi những khoảng tiền đủ” tiêu xài hàngngày theo suy nghĩ của mẹ, còn tôi thì nhiêu đó tiền chỉ đủ tôi ngồi phòng Net vàitiếng, mua được 1 quyển truyện tranh và 1 cái CD ca nhạc hoặc phim hoạt hình.Tuy nhiên mẹ đâu biết, hàng tháng cha điều đặng cho riêng” tôi những khoản tiềnngoài danh mục mẹ cho phép để tôi đầu tư” cho những sở thích của mình và cảthêm tiền ăn uống hội hè cùng bạn bè.Cha tôi luôn cố gắng hết sức để tôi cảm thấy mình không thua kém bạn bè, bạn tôicó xe đạp mới cha mua xe đạp mới cho tôi, bạn tôi mua máy tính fx 500 cha cũngmua máy tính fx 500, cha biết tôi có sở thích đọc sách về lịch sử và sách văn họcnên dù có phải đạp xe đi 1 vòng thành phố cha cũng tìm mua cho được nhữngquyển sách mà tôi muốn đọc. Ước mơ của cha chỉ mỗi việc tôi phải đậu đại học, ítnhất cũng phải học cao đẳng, cha luôn ra giá như thế với tôi, cha nói với tôi đời chachịu nhiều cực khổ với chuyện động áng , rồi đi làm công cho chủ, lao động nặngnhọc, cha không muốn đời tôi lại tiếp tục như thế.Với mọi người xung quanh , cha tôi luôn nhắc đến anh em tôi với sự tự hào, rằngtôi là đứa con ngoan và học giỏi, cha hay nói với tôi, chỉ cần tôi đậu đại học, tôihọc ở đâu cha xách giõ đồ nghề đi theo tới đó, … Rất tiếc, một cơn bạo bệnh đã lấyđi người cha khỏe mạnh và minh mẫn của tôi và sau đó là cả 4-5 năm trời chiếnđấu với bệnh tật để trở lại cuộc sống bình thường. Ngày tôi đậu vào 1 trường Caođẳng, cha tôi còn nữa mê nữa tỉnh, nhưng tôi biết cha vui vì ít nhất con trai cha đãlàm được cái ít nhất” mà cha đã yêu cầu, Ngày tôi vác cái giỏ xách từ Sài Gòn vềquê, tôi biết cha thất vọng nhiều về tôi lắm, … nên tôi luôn dặn lòng mình khôngđược từ bỏ không được từ bỏ 1 lần nào nữa hết,… Hai năm trở lại đây, cha tôi khỏehơn trước đã không còn phải uống thuốc nữa, đã giúp mẹ công việc đồng áng mỗingà, thời gian cha chống chọi với bệnh tật mẹ tôi là người chịu khổ nhất, mẹ vừa locho 2 đứa con đi học, 1 đứa còn nhỏ chưa vào mẫu giáo vừa lo tiền thuốc men, nợnần vì phải chạy chữa cho cha. Tôi không biết bằng cách nào mà mẹ có thể vượtqua và đứng vững trong thời gian đó, và tôi hiểu rằng để tìm được 1 người như mẹtôi thật là không dễ, lo cho bày con đi học, lo cho chồng gần 4-5 năm bệnh tật, tấtcả mọi thứ đặt cả trên vai mẹ.Năm 2011 tôi đi học trở lại, cũng là thời điểm sức khỏe cha tôi phục hồi tốt, thầntrí minh mẫn trở lại, tôi tin rằng tôi sẽ làm cha tôi hãnh diện vì tôi không bao giờ từbỏ 1 lần nào nữa và ít nhất là chịu thương chịu khó giống mẹ, người đã vì cha vàchúng tôi rất nhiều. Ít hôm trước, điểm thi ĐH được công bố, điểm chuẩn dự kiếnđủ điều kiện để em tôi đậu vào 1 trường Đại học quốc gia, Cha mẹ tôi vui lắm,nhưng tôi biết cha là người vui mừng nhiều hơn vì ước mơ của cha về những đứacon của người đang dần trở thành hiện thực,… Hai thằng con trai lớn người mà cha ...

Tài liệu được xem nhiều: