Năm Hiện 18, Hiện hỏi Mị: “Hiện yêu Mị, được không?”. Thản nhiên, Mị cười, đưa tay xoa cái đầu bờm xờm tóc:“Đủ rồi đấy! Em về đi!”. Vì cái cười ấy, vì cái tay xoa đầu như đang nựng nịu bao dung với một đứa con nít ấy, Hiện giận Mị cả tháng trời. Cả tháng trời Hiện chong mắt đỏ kè trong mấy quán nét, mượn những tiếng đùng đoàng, loẻng xoẻng của đủ thứ vũ khí ảo để tập tan một hình ảnh lúc nào cũng bám riết lấy tâm trí. Vậy mà cũng không yên. Hiện...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiêu thân cánh mỏng Thiêu thân cánh mỏng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀNăm Hiện 18, Hiện hỏi Mị: “Hiện yêu Mị, được không?”.Thản nhiên, Mị cười, đưa tay xoa cái đầu bờm xờm tóc:“Đủ rồi đấy! Em về đi!”. Vì cáicười ấy, vì cái tay xoa đầu như đang nựng nịu bao dung với một đứa con nít ấy, Hiện giậnMị cả tháng trời.Cả tháng trời Hiện chong mắt đỏ kè trong mấy quán nét, mượn những tiếng đùng đoàng,loẻng xoẻng của đủ thứ vũ khí ảo để tập tan một hình ảnh lúc nào cũng bám riết lấy tâmtrí. Vậy mà cũng không yên. Hiện thấy Mị trên gương mặt nàng kiếm sĩ Hiện cứu đượctrên đường hành hiệp. Hiện thấy Mị trên nóc tòa nhà đầy dãy những tay súng thình lìnhnhảy xổ ra. Thoát ra màn hình chính, Mị lung linh chập chờn giữa các giao diện cỏ xanhrờn của Windows. Chân Hiện đá nút nguồn, màn hình tắt phụt, Mị vẫn nhoẻn cười trongmặt tinh thể lỏng 17 in phẳng lì hắt sáng.Hiện gục xuống bàn phím. Lờ mờ mở mắt thấy chai nước truyền treo lủng lẳng, thấy bagò má hóp sâu, còn mắt mẹ thâm quầng mấy vệt thâm sì, mệt mỏi.Mị đến thăm. Leo năm tầng lầu, vòng ra vòng vô cả chục phòng bệnh, tới được giườngHiện mồ hôi đã bết trán, ướt nhèm ngực áo. Xót trong ruột, ngó tới ngó lui không thấy ai,Hiện chồm lên lấy tay vuốt mồ hôi trên khuôn mặt Mị ướt mèm.“Thôi đi!”- Mị ngoắt người. Cánh tay Hiện trượt xuống thân mình, thêm một cánh taynữa, kéo Mị vào sát bên giường bệnh.“Thôi đi mà, xin Hiện!” – Mắt Mị lần đầu tiên hoảng loạn nhòe nước.“Mị không thể dứt khỏi tôi đâu. Tôi sẽ theo Mị đến cuối đời”.Vùng khỏi Hiện, Mì ào ra khỏi căn phòng trắng toát. Một người đàn bà đứng tuổi tayxách bình thủy chặn chân Mị ở cuối bậc cầu thang: “Ôi, cô giáo của thằng Hiện đây mà!Cô đến thăm nó à. Cảm ơn cô”.23 tuổi, Hiện lại đăm đăm nhìn Mị sau một nụ hôn dài: “Tôi yêu Mị được không?”Run rẩy, Mị dứt ra khỏi bàng hoàng với dư vị của nụ hôn đầu tiên, giữ lời nói lạnh tanhtrên cửa miệng: “Thôi đi, tôi không thích yêu đương với một đứa trẻ ranh!”Sau hôm đó, Hiên để râu. Lún phún túa ra trên lớp da thịt măng tơ, làm một vòng quanhchạy từ cằm cho đến tận mang tai, hàm râu nhạt màu còn vắt ngang một đường ngắn cũntrên khóe miệng nhìn chỉ muốn tức cười.“Dừng đi, càng làm càng giống thằng hề!”“Cứ để tôi làm thằng hề. Làm thằng hề cho Mị vừa lòng!”. – Gục xuống cửa nhà Mị vớicái trán hầm hập trong cơn sốt, tiếng Hiện thì thào trả lời lẫn lộn giữa tiếng mưa đầu mùatầm tã.Không có cơn mưa ấy, không có lần té xỉu ấy, Mị đã không để Hiện vào nhà, vào luôncuộc đời mình.Trong sầm sập tiếng mưa, trong hơi lạnh ồng ộc tuôn đầy không gian ẩm ướt, vòng tayHiện ấm sực, môi Hiện mềm ướt át mà ấm sực. Hàm râu non tơ cọ vào da thịt Mị rần rậtđê mê.Mị thành đàn bà tại bởi một chiều mưa.Mị làm đàn bà của người đàn ông từng là học trò mình.Người đàn ông đó giờ đang ngủ say sưa cạnh Mị, hơi thở nồng nàn âm ấm bên má Mị.Ngủ mà đôi cánh tay trần vẫn không lơi ra, cứ như muốn ghì chặt Mị trong lòng. Khẽkhàng, Mị đặt môi lên đôi mắt nhắm nghiền. Thôi vậy. Cự tuyệt, lẫn trốn, trò chơi cút bắtvới Hiện, Mị đã chơi ròng rã mệt nhoài mấy năm trời rồi. Hiện dồn Mị đến cuối đườngrồi, ngay cả cái ranh giới cuối cùng nay Hiện cũng lôi Mị qua rồi. Đành vậy, Mị cũngkhông nhốt lòng mình nữa, không trói tình cảm của mình trong những đạo đức, luân lýhay trách nhiệm gì gì nữa. Thoát ra đi. Tự nhiên mà rừng rực lên đi. Tình cảm lúc nàocũng âm ỉ len lỏi như một ngọn lửa, một mầm cây dai dẳng càng dập càng bùng, càngchặt bỏ càng sinh sôi nảy nở, thít chặt lấy trái tim Mị, bỏng rát tâm hồn Mị. Làm nhữnglúc lạnh lùng đứng trước Hiện, Mị tưởng như lớp băng giá mình đang khoác lên nức toácrồi bục ra thành muôn vàn mảnh, vụn vỡ tan tành. Tại sao Mị không thể yêu chàng trainày, người đàn ông này. Tại sao Mị phải chối bỏ tình yêu này. Mị có quyền yêu Hiệnchứ. Mọi con người đều có quyền yêu và được yêu kia mà. Mị có quyền chứ. Mị sẽ giữchặt lấy người đàn ông này, tình yêu này, mãi mãi.Mi mắt Hiện lay động, đôi mắt sâu vẽ lên một nụ cười hạnh phúc. “Phát hiện! Có ngườihôn trộm tôi trong lúc ngủ, đúng không?”. Vùi đầu vào gáy, vào tóc Mị, vòng tay Hiệnsiết chặt làm Mị tưởng chừng như nghẹt thở. “Đừng buông Mị ra nhé. Hiện ơi!”. Hiệnkhông trả lời, chỉ có hơi thở dồn lên, gấp gáp.30 tuổi, Mị vẫn một mình. Tuần 5 buổi sáng dạy trường, chiều 3 buổi dạy ở một trungtâm tiếng Anh. Thời gian còn lại là dành cho Hiện. Nấu món Hiện ưa ăn, ủi cho Hiện cáiáo đi làm, tìm mua mấy cái đĩa nhạc Hiện mê và đón Hiện trên giường với cái váy ngủHiện thích nhất.Hiện thường đến vào những khi đã chập choạng tối trời. Xe đẩy vào trong nhà xong thìđóng cửa, kéo rèm. Mị không muốn len vào hạnh phúc của mình bất kỳ một ánh mắt nàodòm ngó săm soi. Chuyển trường, chuyển chỗ ở, cắt đứt liên lạc với bạn bè cũ. Để cóHiện, Mị chấp nhận đánh đổi. Nhưng dưới ánh sáng mặt trời Mị vẫn là một thứ thiêu thânkhông biết lượng sức mình. Thiêu thân để kéo dài cuộc đời ngắ ...