Danh mục

Thở dài trong đêm

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 159.35 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mới vào năm nhất, Liu đã bị tống cổ khỏi trường mỹ thuật vì trong một tháng liên tục lập được hai “quái tích”. “Quái tích” thứ nhất là uống rượu say, phóng xe máy bay vèo qua cổng trường mà không chờ bấm thẻ; khi bảo vệ phản đối, Liu nổi cơn điên đập vỡ ô cửa kính trên phòng hội trường cho tay bảo vệ “biết mặt”.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thở dài trong đêmThở dài trong đêmMới vào năm nhất, Liu đã bị tống cổ khỏi trường mỹ thuật vì trong một tháng liêntục lập được hai “quái tích”. “Quái tích” thứ nhất là uống rượu say, phóng xe máybay vèo qua cổng trường mà không chờ bấm thẻ; khi bảo vệ phản đối, Liu nổi cơnđiên đập vỡ ô cửa kính trên phòng hội trường cho tay bảo vệ “biết mặt”. Tờ kiểmđiểm chưa ráo mực, tiền Liu đền trường chưa kịp mua tấm kính mới thay thế thìxảy ra vụ thứ hai. Lần này nhẹ nhàng hơn, không thiệt hại tài sản của ai nhưng làmột sự sỉ nhục đỉnh cao vào vai trò của ông thầy: Liu xé bài tập trước mặt giáoviên vì không chịu được điểm 3 cho bài hình họa lệch lạc về giải phẫu. Ông thầyphẫn uất, thở nấc ra từng tiếng, máu nóng dồn ấp ứ trên gương mặt vốn đã đỏ lựng.Kết luận: không tôn trọng giáo viên, thiếu hụt nhân cách trầm trọng để làm mộtnghệ sĩ tương lai. Kết quả: đuổi học!Càng tốt!” – Liu nhếch mép cười. Nụ cười đểu cực! Lại còn diễn nốt vai võ biền:“Đáng lẽ tao nên khuyến mãi một đấm vào mõm của gã thầy thì mới hả dạ!”. Mọingười lắc đầu. Thế này thì quá đáng thật. Thằng bạn thân duy nhất của Liu nhấpnhổm ngồi trên yên sau xe nghẹn thở, nghĩ nát óc tìm lý do tụt xuống vì mũi đãngửi rõ mùi man rợ. Đến trước quán cà phê quen, nơi tụ tập thường xuyên của đámsinh viên vừa nghèo vừa lười, thằng bạn thân cương quyết tụt xuống. Thở hào hểnvì “thoát nạn”. Điều đó có nghĩa là y đã chính thức ngầm tuyên bố “saygoodbye!”.Một vài đứa trong quán hấp háy mắt nhìn ra, thấy Liu nghênh ngang trên xe, tựdưng chợt nhận ra cái nhãn “du côn” ai phủ mờ trước mặt, đành ngoảnh đi hướngkhác. Liu điên tiết siết tay ga, khối kim loại lồng lộn rú lên một tiếng xé rách bầutrời rồi vọt thẳng. Khói khét bay quẩn nơi cửa quán rất lâu mới chịu tan. Kể từ đó,Liu cũng biến!2.Nhưng “biến” chưa được bao lâu, Liu “hiện” lại. Lần này ra vẻ rất “trưởng thành”với áo sơ mi trắng và tóc đã tẩy thuốc nhuộm để trở về màu đen nguyên thủy. Liuquyết tâm chờ đợi thằng bạn thân. Lúc ấy mới hơn 8 giờ sáng, lũ sinh viên còn dậtdựa “đắm đuối hút chích” cho hết một “cữ” cà phê, chờ ngấm “liều” rồi mới lụctục kéo về trường vẽ bài. Thằng bạn thân vừa lững thững đi tới, phát hiện ra Liubèn khựng lại, một chân đã đặt nơi bậu cửa. Có vẻ như y đang lưỡng lự so sánh,rằng giữa hương cà phê thơm lừng quyến dụ kia và cuộc gặp gỡ bất ngờ với thằngbạn du côn, bên nào rồi sẽ chiến thắng?Tợp nốt ngụm Lipton (Liu đã thay đổi thói quen bằng cách uống Lipton từ bao giờvậy nhỉ?), Liu trách nhẹ nhàng: “Ngồi xuống đi! Mọi người tránh tao như tránhhủi, cả mày cũng thế ư?”. Thằng bạn chống chế: “Ờ... ờ..., dạo này sắp thi học kỳ,bận lắm. Tao còn phải đi làm thêm. Sơn dầu tự dưng lên giá vì hút hàng. Thế nêntao cũng...”. “... Cũng tởm mày rồi – Liu cướp lời, đột nhiên cười hơ hớ – thì màynói mẹ ra như vậy đi, quanh co tốn thì giờ”. Thằng bạn ngọ nguậy trên ghế, nhận racái mùi man rợ quen thuộc. Tình thế tiến thoái lưỡng nan. Thì ra Liu vẫn là Liu,thay “vỏ” chứ chưa bỏ “ruột”. Nhận ra mình hơi thiếu kiềm chế, Liu đổi giọng từtốn: “Thật ra tao buồn lắm, ông bô mắng suốt. Bà bô thì vẫn thương, cứ dấm dúichút tiền. Bây giờ không có bạn, tao biết nhậu nhẹt đập phá với ai nữa chứ? Taođịnh...”. “Mày định cái gì?” – thằng bạn lộ vẻ tò mò. “Tao muốn đi học lại, điều đóthật không dễ chút nào”. Nói xong câu khó khăn, Liu hơi ngã người ra sau, thở ramột tràng dài thiếu kiểm soát, mắt đăm chiêu nhìn xuống chân. Mười chín tuổi,trông mặt Liu vẫn còn “tròn trịa” lắm. Nhà giàu, con trai một, vừa xong bậc phổthông, gia đình đã chạy cho Liu một suất đi nước ngoài nhưng cuối cùng gãy đổ vìLiu gục ngã trong kỳ sát hạch ngoại ngữ. Liu không phải là đứa tồi về năng khiếu,vì từng mài rách đũng quần 9 năm trong lớp vẽ của nhà văn hóa trung tâm, nhưngLiu lập bàn thờ cho cái “tôi” quá sớm. Suốt một năm đi học, bạn bè chỉ nghe Liuchỉ trích cách dạy của giảng viên này, phỉ báng tài năng của giảng viên kia. Khôngđồng ý cách chấm điểm của giảng viên nào là Liu xé bài. Thường thì chuyện đó chỉbạn bè trong lớp biết, vì Liu vuốt mặt vẫn còn nể mũi. Bài xé rồi, Liu gom đốngnát vụn ấy vào một góc lớp. Hoặc, hứng chí lên, Liu lấy từng mảnh đem dán nơinày nơi kia một ít. Riêng phòng hiệu trưởng, Liu “chọn lọc” cho vài mảnh tậptrung vào “vùng nhạy cảm” của người mẫu. Vài trò diễn của Liu, bạn bè thấy cũnghay hay. Bài Liu - Liu xé, thân Liu - Liu phá, có tổn thương đến ai đâu mà ngăn màcấm?Nhưng sự đời, hễ không ngăn không cấm thì người ta đi quá đà. Bằng chứng là tụtập cà phê mãi cũng chán, Liu tìm đến rượu để hâm nóng “cảm hứng”. Mỗi lần làđà say, Liu lại diễn vài trò cay độc. Cứ thế liều lượng tăng dần, tăng dần..., rồi cuốicùng chính Liu đã bị bản năng dẫn dắt và làm hại.Ngày bị tống cổ ra khỏi trường, Liu đi đâu? Ít ai đặt ra câu hỏi đó. Một đứa nói,giọng mai mỉa: “Ối, nhà nó giàu. Khéo chừng nó thành danh sớm cũng nên”. Đứanọ thở dài: “Theo cái nghề này, phù du ...

Tài liệu được xem nhiều: