Danh mục

Thợ nhuộm tóc

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 249.17 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không thể tưởng tượng được! Lão Minh vừa lên giám đốc đã gặp tôi nói tỉnh khô: - Cơ quan ta kỳ này phải thực hiện chỉ thị giảm biên chế 20% của thành phố. Chị sắp xếp nghỉ hưu chị ạ. Tôi nhảy dựng lên: - Tôi về hưu? Anh không điên đấy chứ? Lão bình tĩnh nhếch mép cười: - Không, tôi không điên chị ạ. Trời! Cái mặt lão. Thật là dơ. Tháng trước tóc lão muối tiêu cả cơ quan biết. Thế mà lên giám đốc một cái, tự nhiên đầu đen như đít chảo. Các...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thợ nhuộm tóc Thợ nhuộm tóc TRUYỆN NGẮN CỦA PHAN THỊ THANH NHÀNKhông thể tưởng tượng được!Lão Minh vừa lên giám đốc đã gặp tôi nói tỉnh khô:- Cơ quan ta kỳ này phải thực hiện chỉ thị giảm biên chế 20% của thành phố. Chị sắp xếpnghỉ hưu chị ạ.Tôi nhảy dựng lên:- Tôi về hưu? Anh không điên đấy chứ?Lão bình tĩnh nhếch mép cười:- Không, tôi không điên chị ạ.Trời! Cái mặt lão. Thật là dơ. Tháng trước tóc lão muối tiêu cả cơ quan biết. Thế mà lêngiám đốc một cái, tự nhiên đầu đen như đít chảo. Các cô các bà nhao lên. Trước mặt lão,cái Thao xun xoe nói kháy:- Hôm nay thủ trưởng trẻ ra đến 5, 6 tuổi!Bà Bảo mới bốn mươi mà đầu đã bạc một chỏm lớn nháy mắt:- Anh làm ở đâu mà khéo quá, mách em với!Mặt lão Minh cứ lúc đỏ lúc tái. Lão chẳng trả lời ai, lặng lẽ vào phòng đóng sầm cửa lại.Bên ngoài chị em phá lên cười:- Quê quá!Ở cái cơ quan này, giám đốc, thủ trưởng chẳng bao giờ là cái đinh gì. Tết nhất nhà thủtrưởng vắng teo, chẳng ai đến thăm. Ốm đau cũng chỉ có đại diện công đoàn mang mộtcân đường một hộp sữa hỏi han vớ vẩn vài câu. Cưới vợ cho con thì mỗi người góp trămngàn đến uống nước rồi về. Xưa nay chỉ có tôi, chánh văn phòng là hết lòng với thủtrưởng. Tôi đã xác định ngay từ lúc mới nhận chức (cách đây ba năm), bất cứ ai là giámđốc tôi cũng hết lòng phục vụ. Tôi ở đây đã năm đời giám đốc. Các cụ cứ thay nhau ra đi.Cụ thì lên trung ương, cụ thì sang ngành khác… mặc, tôi hết lòng vì thủ trưởng đươngchức. Ai đi rồi thì chào. Vĩnh biệt. Đừng bao giờ mơ thấy tôi một mình đi đến nhà xemthủ trưởng cần gì nữa. Và cả bốn đời giám đốc trước đều rất quý tôi. Thế mà lão Minhvừa cầm giấy đề bạt đã bắt tôi nghỉ hưu. Tôi, mới hơn bốn mươi tuổi. Tôi, người tích cựcvà năng nổ nhất, suốt ngày ở cơ quan. Tôi, người giao thiệp giỏi và được mọi người yêumến. Thật là tức đến phát rồ lên.Buổi tối về nhà tôi khóc với ông xã cũng làm giám đốc một cơ quan khác:- Anh thử nghĩ hộ xem tại sao lão thủ trưởng mới sáng nay bắt em chuẩn bị về hưu?Ông xã cười:- Lão ấy thông minh đấy. Lão về cơ quan trước em, còn lạ gì ai. Cái kiểu em chỉ nịnh mộtthủ trưởng còn coi anh em khác như rơm rác, chính lão đã phải chịu đựng em, lão ớn làphải!- Nhưng bây giờ lão phải hiểu là em sẽ hết lòng vì lão cơ mà.- Ở cơ quan có ai biết chính em đã viết thư nặc danh vu cáo lão trước khi bầu giám đốckhông?- Không, chỉ có anh với cái Mây đánh máy biết thôi.- Vậy là chắc lão ấy biết rồi. Thôi, bỏ cơ quan đi, ra ngoài làm. Cán bộ, chánh văn phòng,lương ba triệu bạc mà suốt ngày kiện cáo, thư nặc danh, cãi cọ bè phái, ớn quá!Tôi đành im, phải nói chồng tôi là người hiểu tôi nhất. Anh coi tôi như trẻ con, không baogiờ chấp và bao giờ cũng lắng nghe mọi chuyện tôi kể. Mới đầu anh còn gàn tôi đừngkiện người này, đừng vu cáo người kia, song khi thấy đó là niềm vui và lẽ sống của tôi,thì anh nghe và lắc đầu im lặng. Minh hoạ của Văn NguyễnĐúng là tháng trước, vì lão Minh hay phê phán thủ trưởng cũ, tôi đã mấy lần viết thư nặcdanh, tố cáo lên cấp trên và dịp bầu giám đốc vừa qua, tôi đã vu cho lão đủ điều. Songnếu lão thông minh, lão phải yên tâm chứ. Bây giờ lão đã là thủ trưởng của tôi, tôi sẽ lạicúc cung tận tụy cơ mà. Đã năm đời như thế, lão ở đây trước tôi, lão biết quá đi chứ.Nhưng cái gì xảy ra thì cứ xảy ra, không thay đổi được. Lão đã biết tôi viết thư nặc danh,biết tôi vu cáo. Nhưng mặt cứ tỉnh bơ, lão không hề nhắc đến khi tôi hỏi tại sao lão bắt tôinghỉ hưu, lão lại cười đểu:- Tôi nghĩ chính chị phải biết chứ! Hay là chị muốn lấy ý kiến của tập thể?Thế là tôi im. Lúc nãy tôi nói được mọi người yêu mến là nói vậy thôi. Nếu đưa ra tậpthể, chắc chắn cả cơ quan chả ai ưa tôi hết. Tôi chỉ dựa vào thủ trưởng, nay thủ trưởng lạiớn tôi thì còn ở lại làm gì? Thì thôi, chào! Tháo vát như tôi, bỏ bao cấp, ra với thị trường,thu nhập hơn hẳn lão Minh là cái chắc. Mà nói cho cùng, dù tôi chẳng làm gì ra tiền thìông xã vẫn cứ nuôi được cả nhà. Anh ấy là giám đốc kinh doanh, chứ đâu có phải loạigiám đốc hành chính như lão Minh kia! Thế là tôi làm đơn tình nguyện về hưu. Tội gì đểcơ quan họp hành phê phán rồi buộc phải về.Hãy chơi một tháng đã. Nghĩ xem nên làm gì.Mấy đứa bạn bàn nên bán quần áo may sẵn. Người ta may, mang đến ký gửi, bán hết mớiphải trả tiền. Mà lại có thể bán gấp đôi số tiền ký gửi ấy chứ. Nhưng nhà tôi trong ngõhẻm thế này, bán cho ma à? Có đứa lại bàn mở quán bia hơi. Cái này thì hái ra tiền thậtđấy. Nhưng hơi sức đâu mà chịu đựng lũ khách vạ vật, uống rồi say rồi nôn mửa, cãi vãnhau, bạ đâu đái đấy. Hồi làm chánh văn phòng, các cuộc họp có uống bia tôi còn lạ gì.Gớm chết lên được. Thôi chào!Một hôm ông chồng tôi mang ở đâu về hai lọ thuốc, một trắng một đen bắt tôi trộn đềuvào rồi nhuộm cho lão. Tôi điên tiết thẳng tay ném cả hai lọ vút qua cửa đập thẳng vàothành bể vỡ tan. Và tôi gào:- Ông làm đẹp với con nào? Ông lên chức gì? Già rồi còn đú đởn hả?Ông lão ngượng quá, im re. Nhưng không ngờ chính sự kiện đó đã gợi ý cho tôi mở quánnhuộm tóc. Lão Minh vừa lên giám đốc là nhuộm. Ông xã tôi mới năm mươi hai cũng đòinhuộm. Cả hai đều mê trẻ lại bằng cách làm đen mái tóc hoa râm, mà lại còn không muốncho ai biết. Chà! Tha hồ mà hái ra tiền đây!Hôm sau tôi đến gặp con bạn làm báo. Nó đăng giúp mấy dòng quảng cáo trên trang 4như sau: “Nhận làm trẻ lại các văn nghệ sĩ, các nhà lãnh đạo bằng nghệ thuật nhuộm vàchải tóc hoàn hảo. Đặc biệt có phòng dành riêng cho các quý ông quý bà muốn giữ bí mậtviệc làm đẹp của mình. Giá phải chăng. Địa điểm…”.Ngay hôm sau, trước cánh cửa có treo biển “Chải nhuộm tóc cho các văn nghệ sĩ” của tôiđã có một chàng đeo kính đen đội mũ phớt đến ngó nghiêng. Tôi đon đả chạy ra, tươi nhưhoa cẩm cù:- Mời anh vào trong ạ.Chàng vào nhà. Bỏ kính mũ ra. Ái chà! Thì ra vị thứ trưởng vẫn lên ti vi thuyết trình lemlém. Tôi vờ không nhận ra, cũng lem lém tán:- Anh còn ...

Tài liệu được xem nhiều: