Có một anh học trò nhỡ độ đường, vào huyện ăn xin, nói là học trò nghèo. Quan huyện vốn trước cũng là trò nghèo, thương hại, bảo: - Có phải học trò thì ta ra thơ " Con chó" cho mà làm, làm được sẽ có thưởng. Anh học trò nghĩ một hồi lâu đọc: Thoạt thấy chúa về ngoe nguẩy theo Thương ôi! Con chó ngỡ con mèo. Quan huyện nghe xong, phán: - Học trò thật! Thơ không hay lắm, nhưng được cái đúng vần. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thơ vịnh con chóThơ vịnh con chóCó một anh học trò nhỡ độ đường, vào huyện ăn xin, nói là học trò nghèo. Quanhuyện vốn trước cũng là trò nghèo, thương hại, bảo:- Có phải học trò thì ta ra thơ Con chó cho mà làm, làm được sẽ có thưởng.Anh học trò nghĩ một hồi lâu đọc:Thoạt thấy chúa về ngoe nguẩy theoThương ôi! Con chó ngỡ con mèo.Quan huyện nghe xong, phán:- Học trò thật! Thơ không hay lắm, nhưng được cái đúng vần.Liền thưởng cho một quan tiền và một thúng gạo. Anh kia lạy tạ ra về. Giữa đườnggặp một anh học trò khác, anh này hỏi:- Tiền gạo đâu ra thế?Anh kia kể đầu đuôi câu chuyện. Anh này liền vào huyện, cũng nói là học trònghèo, nhỡ độ đường vào huyện. Quan huyện cũng lại ra thơ như lúc nãy. Anh tamừng quýnh, tưởng chuyến này ăn chắc, liền đọc:Thoạt thấy chúa về ngoe nguẩy thờiThương ôi! Con chó ngỡ ông trời.Quan huyện nghi anh ám chỉ mình, tái mặt, sai lính đánh mấy chục roi, rồi đuổi ra. Cái tĩn Nam Vang lẽ bạnMấy chú hỏi tại sao nhà tui có cái tĩn Nam Vang lớn mà tốt vậy à? Cái tĩn màu dalươn bóng ngời, đựng trên một giạ gạo đó. Hồi xưa, nhà tui có chẵn cặp chớ đâuphải cu ki một cái này. Cặp tĩn của ông bà để lại mấy đời. Từ miệt Sa Đéc, vợchồng tui xuống chỉ có một cặp tĩn đó với chiếc giỏ mây, đến đây sanh cơ lậpnghiệp. Gia sản lưu truyền mà, nhưng đã bị mất đi một cái. Mỗi lần nhớ tới, tuithấy tiếc hùi hụi trong bụng.Đó là một buổi chiều, tui xác cặp tĩn ra lung , định múc nước về xài. Ra đến, thấycá rô phóng như cơm sôi, tui mới nghĩ cách kiếm vài con cá để chiều ăn. Tui bẻmột nhánh trắm con làm cần câu, bứt sợi dây bẫy cò của ai đó làm nhợ, rút câylông nhím trên đầu tóc xuống uốn cong làm lưỡi câu, bắt một mớ cào cào làm mồi.Cá rô vùng đất U Minh này hồi mới khai mở thì khỏi phải nói, con nào con nấy cânnặng tay, màu da đen trạy, có râu. Vừa bỏ mồi xuống là thấy chàng y đớp liền.Nhợ câu bị lôi xiên xiên về phía trên gió. Mình nhóng nhóng thử ngọn cần câu,nghe bên dưới trì trì thì giật lên một cái. Một chú rô mề đỏ đuôi, có hai sợi râu dàithượt, giãy lõm bõm. Cứ vậy mà lôi lên. Cái miệng tĩn vòng cỡ hai gang tay,nhưng phải cầm con cá rô ấn mạnh thì cái đầu nó mới chụp được vào trong. Tuivừa câu vừa ấn một hơi độ nửa tiếng đồng hồ thì đầy nhóc một tĩn cá. Còn lạimột tĩn múc nước, tìm một khúc cây làm đòn, gánh về. Đến chừng bắt cá ra làmthịt, bà vợ tui cằn nhằn vì lấy cá ra khó quá. Thử hỏi, cá rô mà cầm hai tay ấnmạnh cái đầu nó mới phụp vô miệng tĩn thì tới chừng bắt ra làm sao lôi ngược nóra được? Bị vợ cằn nhằn một hồi tui nổi khùng, xách cây đập cái tĩn một phát choxong. Thế là bây giờ chỉ còn có một cái.