Tiếng chập chũm giỡn nước trên mấy khúc chuối của tụi con nít vang vọng phía xa xa làm cho tôi và con Hường phải ngoái đầu chăm chú nhìn. Thằng Út với thằng Chuột, thằng Quắt con bác Tám Cân trần truồng như nhộng, để lộ ra đôi bắp chân khẳng khiu với làn da nâu săn chắc. Tụi nó thay phiên nhau leo đến giữa cây cầu khỉ rồi phóng xuống lòng sông trong vẻ hớn hở và khoan khoái, bơi thật nhanh vào bờ như con nhái bén chạy tháo thân trước anh chàng rắn nước háo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thoảng trong hương ổi Thoảng trong hương ổiTiếng chập chũm giỡn nước trên mấy khúc chuối của tụi con nít vang vọng phía xaxa làm cho tôi và con Hường phải ngoái đầu chăm chú nhìn. Thằng Út với thằngChuột, thằng Quắt con bác Tám Cân trần truồng như nhộng, để lộ ra đôi bắp chânkhẳng khiu với làn da nâu săn chắc. Tụi nó thay phiên nhau leo đến giữa cây cầukhỉ rồi phóng xuống lòng sông trong vẻ hớn hở và khoan khoái, bơi thật nhanh vàobờ như con nhái bén chạy tháo thân trước anh chàng rắn nước háo mồi. Chắc lànhờ mỗi mùa khi đợt thủy triều thay đổi, khúc sông quê khoác lên mình chiếc áophù sa giống như được pha lẫn chất rắn rỏi đậm đặc có sẵn từ thiên nhiên, làm chotụi con nít xóm này một khi đã trầm mình vào đó thì đứa nào đứa nấy cũng đềukhỏe mạnh.Thằng Út cười híp mắt vì vớt được trái ổi chín cây bị rụng trôi ở giữa dòng mangvào đưa cho con Hường. Con Hường nhường tôi cắn trước. Tôi cầm trái ổi chín bóicòn nặng trình trịch trên tay, da nó căng tròn bóng mẩy. Mấy hôm rồi, tôi đã trôngthấy lũ chim chào mào kéo về bay dọc triền sông từng bầy đông nghịt, rúc ríchtrong những khu vườn xum xuê để tìm trái chín.Hương ổi thơm nồng ở vườn nhà cô Năm Đành phía bờ sông bên kia còn thoảngtrong gió chiều đưa qua đây, làm cho lòng tôi nao nao khó tả. “Thôi, chị để dànhtrái ổi này cúng má, đợi lát ba về mới được ăn nghen hai đứa, mà hình như ba cũngsắp về rồi”. Thằng Út cũng tiếc nuối nhìn hoài trái ổi thơm ngon, lỗ mũi của nó cứphập phồng liên hồi, rồi nó nuốt trong cuống họng cái ực, bắt trớn nhảy ùm, bơitheo tụi bạn đang hò hét inh ỏi làm xao động cả mặt sông dềnh dàng con nước lớn.Thường thì mặt trời tắt nắng ba mới về đến nhà. Đêm trước ông Tư Nhẫn có quanhà nhờ ba tôi đắp lại giùm cái đập bị sạt lở đất, làm cho mấy công mạ vụ hè thucủa ông vừa mới cấy xong đã bị nước tràn vào lênh láng. Sáng sớm tinh sương, balùa vội vài hột cơm nguội lót dạ rồi khoác lên người chiếc áo còn ướt, bởi ba chỉkịp giũ sơ qua nước từ chiều hôm qua cho bớt sình bùn rồi vắt tạm ở bờ rào.Ba xuống bến mở sợi dây lòi tói nghe rổn rảng trong hơi gió se lạnh, xô chiếc ghetam bản ra xa bờ rồi bơi miết vào ruộng. Trước khi đi ba dặn dò chị em tôi đừng cóđợi cơm chiều, vì ba còn phải dọn hết đám cỏ xước trong vườn bà Sáu ở xóm trênnên chắc khoảng chạng vạng ba mới về. Trời nhập nhoạng tối, mấy chị em xoaytròn bên ngọn đèn dầu leo lét nhìn đĩa thịt chuột chiên với tô canh rau dền nguộilạnh dần. “Ba về chưa chị Hai? Có nguyên một bầy kiến chạy trong bụng em rồinè!”.Thằng Út vừa xoa bụng vừa nhăn nhó cái mặt. “Ráng đợi thêm chút nữa, ba sắp vềrồi. Ừ, hồi chiều chị có lùi tro một củ khoai lang bự chảng đó, cưng lấy ăn đỡ đi!”.Con Hường vỗ ngọt. Bỗng con mực hực hực mấy tiếng rồi vẫy đuôi chạy xuốngbến mừng ba. Nó ngửi được mùi mồ hôi còn ướt sũng trên tấm áo vá bạc màu đãbao mùa ba chưa lần thay đổi. Mâm cơm chiều nay thật tươm tất khi ba mang vềthêm một con cá lóc được nướng sẵn ở ngoài đồng, vẫn còn dậy lên mùi thơmphức.Gương mặt ba thoáng qua nét mệt mỏi rã rời nhưng cũng cố gắng ăn hết chén cơmtôi bới đầy. Thằng Út chỉ mong cơm nước xong là nó nhanh nhẹn với tay lấy trái ổitrên bàn thờ má mang đến cho ba rồi hí hửng kể về thành quả của mình trong chiềunay. Ba lấy dao xẻ trái ổi ra làm tư, mỗi người đều có phần để cùng nhau thưởngthức hương vị của trái ổi đầu mùa.Buổi sáng càng rộn ràng hơn với tiếng chim chào mào, trao trảo tranh nhau tha hộtkhi khu vườn bên kia sông bước vào mùa ổi chín. Lúc ấy cũng là lúc cô Năm Đànhcắp chiếc rổ bên hông, dạo bước ra từng gốc ổi, hái những trái vừa ươm ướp chínvà vẫn còn thấm đẫm hơi sương. Kịp khi nắng lên, cô sẽ bơi xuồng ra chợ bán.Cô bơi xuồng qua sông biếu cho mấy cha con tôi chục ổi là chuyện rất thường. “Ổivừa chín tới là tui hái liền, cơm dày thịt mềm, tui mang qua gửi anh Hai với mấyđứa nhỏ ăn lấy thảo”. Nụ cười cô long lanh như làn nắng mùa thu của năm nào cònrơi rớt lại bên thềm. Ba chìa tay ra nhận ổi rồi nói tiếng cảm ơn trong lạnh lùng màánh mắt rưng rưng. Chị em tôi chỉ muốn được trả ơn bằng cách xin phép ba cho tụi tôi vào vườn đểgiúp cô hái ổi. Cô chỉ bảo tôi từng tên những gốc ổi trong khu vườn rộng thênhthang này, để dễ dàng phân loại hơn khi hái và bán cho người ta. Cây ổi đào có vỏxanh mà ruột đỏ hồng, cắn một miếng là hương thơm lan tỏa ra khắp vòm họng,nuốt vào rồi mà môi còn sường sượng vì thịt trái như có cát vậy. Ổi găng thì giònvà ngọt hơn một chút, há miệng rồi cắn mà nhai ngấu nghiến vì da trái cứ rôm rốpgiòn tan. Tôi chỉ mê nhất là mấy gốc ổi với từng nhánh trơn tru nhẵn thín được côtrồng ở bờ bên này, cạnh nơi con mương nhỏ có thể cung cấp đủ nước cho trái tròncăng bóng hết cỡ, thịt trái mềm và có vị ngọt thanh.“Loại ổi này ruột trắng như mỡ và mềm mịn nên ông bà mình cũng đặt tên cho nólà ổi mỡ” - cô phân trần. “Vậy thì chắc chắn cây ổi này cô đã lấy giống từ TrungQuốc mang về rồi, vì tên của nó là ổi Tàu” - tôi trỏ tay vào gốc ổi lạ có thân conguốn éo. Ừ! Cô cũng không rõ vì gốc ấy đã có từ lâu rồi, cây thấp lè tè mà da tráithì thô, xù xì như da cóc. Trái ăn được cũng lớn bằng nắm tay mà da nó vẫn xanhđậm, cắn vào thớ gân xanh ấy nhai nghe sần sật, có chát thật nhưng hậu ngònngọt. Thằng Út với lấy nhánh ổi sà ngang mặt ao định leo lên hái cho nhanh. “Ấychết! Hái ổi thì không được trèo cây đâu mấy đứa vì như vậy cây bị rung, qua mùasau trái sẽ chua lắm” - cô ôn tồn giải thích.Có nhiều lúc gần gũi, tôi bắt gặp ánh mắt trìu mến của cô Năm vẫn mãi chăm chúnhìn chị em chúng tôi khi đang say sưa ăn trái. Đôi mắt ấy thật dịu dàng và cũng đãrất nhiều lần nhưng không nhớ rõ, trong lòng tôi vẫn trầm trồ và thầm khen rằng côrất đẹp. Mỗi khi nhìn thấy cô cười, mấy chú xóm tôi thường ví như sự chờ đợi từngngọn gió mát lành thổi dọc triền sông có ướp chút hương ổi thoảng đưa nhè nhẹ,làm xua tan cơn mệt mỏi cho bà con cô bác quê mình trên những cánh đồng dướiánh nắng gắt gao. Còn đối với tôi, nụ cười ấy hiền hòa và trong s ...