Sáng đó, trước khi lên xe xuống huyện dạy học, cả ba rủ đi một vòng chợ tỉnh. Tôi kéo Mẫn đến gánh sơn đông mãi võ trên chiếc đệm hom hem cạnh bến xe. Gánh lèo tèo, một bà già mặt nhăn nheo không thể nào nhăn hơn, nghễnh ngãng ngồi cạnh thùng đựng tiền trống lỏng, hiu hắt mái tóc bông. Một ông già lỏng khỏng đầu bịt khăn khấc vàng, lưng thắt dây hồng điều hai bên thả bằng, gân cổ quăng quảng cáo lên trời mấy loại thuốc rẻ tiền, mồ hôi xệ mắt nhưng chưa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thời đã qua Thời đã quaSáng đó, trước khi lên xe xuống huyện dạy học, cả ba rủ đi một vòng chợ tỉnh. Tôikéo Mẫn đến gánh sơn đông mãi võ trên chiếc đệm hom hem cạnh bến xe.Gánh lèo tèo, một bà già mặt nhăn nheo không thể nào nhăn hơn, nghễnh ngãngngồi cạnh thùng đựng tiền trống lỏng, hiu hắt mái tóc bông. Một ông già lỏngkhỏng đầu bịt khăn khấc vàng, lưng thắt dây hồng điều hai bên thả bằng, gân cổquăng quảng cáo lên trời mấy loại thuốc rẻ tiền, mồ hôi xệ mắt nhưng chưa có aichịu mở lòng từ bi, dù một cắc.Chút sau, từ cánh gà bằng chiếc đệm rách một thanh niên thân hình cân đối, tướngtá đẹp, ở trần, hông thắt khăn xanh, mang giày trắng uyển chuyển đi bài quyền, lúccúi chào khán giả, lòng bàn tay ngửa ngang trán, ngón út vểnh vểnh chĩa thẳng lêntrời. Xong, anh đến cạnh ông già nói nhỏ gì đó, bốn mắt ngao ngán cho đám khángiả lếch thếch vòng quanh, chưa có ai chịu mở túi so đo mua giúp một gói thuốc xổchỉ có một đồng bạc.Chống hai quyền trên gối thở dốc nãy giờ cho đỡ mệt, ông già run run đứng dậykhi thấy vài khán giả dợm bước, tính bỏ đi. Ông lại cố gắng căng gân cổ quăngmấy quảng cáo rào rào vào thinh không. Hư vô lặng thinh, không hề động lòng,sống chết kệ bây.- Còn bà con nào mua thuốc nữa không? Bên nầy mua một gói, bên kia mua mộtgói - Mặc ông lừa ông, có bên nào mua đâu. Thời gian lạnh lùng trôi, lạnh quá, đưabàn tay nắm nhưng nó cứ trôi tuồn tuột.- Kính mời, kính mời, giờ tới tiết mục hấp dẫn nhất, võ sĩ từng có huy chương vôđịch dùng đầu đập bể ba gáo dừa khô cho bà con xem chơi, xem rồi mua thuốcgiùm. Bên nầy mua, bên kia mua. Bà con mua vô tiết mục hấp dẫn bắt đầu.Có ai mua đâu, nhưng tiết mục vẫn bắt đầu, duy trì thời gian lương thiện.Trong lúc ông già ráng căng gân cổ phóng đại sức mua để lừa viễn cảnh, anh thanhniên lom lom vào cái thùng đựng tiền rỗng, bà già cũng thế, rồi anh kéo dây thắtlưng lau mồ hôi trán, hình như anh đang đói, lẳng lặng lấy ba gáo dừa khô đã gọtsạch vỏ đem đặt trên chiếc bàn nhỏ kê thấp giữa chiếc đệm.Lúc ấy, bất ngờ, một giọng nhỏ trong trong êm dịu, thả vào não của tôi vài conchữ, quá chờ ra mòn, tôi đang hi vọng có một khán giả nhân hậu móc hai đồng bạcmua hai tiết mục đáng tiền của anh võ sĩ trung niên, nhưng thời gian lạnh lùng.Hình như nó đang thử sức chịu đựng. Giọng nhỏ êm lại dịu dàng vuốt ve những tếbào não của tôi lần nữa:- Anh K, anh Mẫn lên xe đi. Xe sắp chạy, trễ giờ dạy bây giờ - cô Phấn dạy vănnhóng đầu về phía bến xe nói. Muốn bỏ đi, lòng vương vương cái gì không biết,Mẫn chần chừ như tôi. Bỗng tôi quay lại đồng nghiệp nói:- Cô Phấn, cô có tiền mua giúp ổng một gói thuốc xổ đi.Chắc nghĩ tôi ghẹo, Phấn đỏ mặt.- Anh nầy, lãng xẹt, em mà xổ a? Anh và Mẫn mua giúp ông ấy đi.Cùng một lúc thọc tay vào túi, rồi tôi và Mẫn nhìn nhau cười trừ. Thời gian lạnhlùng trôi. Ông già ráng đi vòng cuối, thắt lưng hồng điều vạt bên phải có lúc đá vàicái qua vạt trái. Rồi ông trở lại chiếc ghế, lại chống quyền trên gối, mắt mệt mỏiôm đám khán giả lèo tèo. Giọng rao đã khàn. Viễn cảnh đã mòn.- Bên nầy mua, bên kia mua. Tiết mục hấp dẫn nhất xin bắt đầu.Anh thanh niên đang lo lắng chờ, hai tiếng bắt đầu lạnh như tiếng kẻng gõ. Bệnhnghề nghiệp bắt anh nhảy phóc ra trước chiếc bàn kê thấp, sau hai cú đá vào thinhkhông thị oai, trụ lại anh cong quyền đi theo vòng tròn vài thế đẹp, rồi lẳng lặngxòe hai quyền bưng trái dừa thứ nhất hướng về vài đứa con nít cúi chào, rồi đưacao quá đầu, ngực hít hơi thở dài, mắt thao láo nhìn trái dừa. Bất thần, anh dùng tấtcả sức lực rút quyền, giáng hết sức mạnh xuống trán anh. Cốp. Tôi đứng hơi xa, êóc.Ông già lẳng lặng đi đến trái dừa, cầm lên quan sát, ông hướng về khán giả thảnnhiên nói:- Quá dở, không bể. Chưa xứng với đồng tiền. Bà con cô bác mua vô. Sắp tới tráidừa thứ hai. Bên nầy mua, bên kia mua.Mặc sức ông lừa ông, nào có ai mua đâu. Trái dừa thứ hai cho dù thời gian phũphàng cách mấy nó cũng phải bắt đầu vì sự sống.Anh thanh niên vẫn mấy động tác cũ lặp lại, co cùi chỏ bên trái thúc không khí haicái. Anh bước chân phải co cùi chỏ thúc không khí bên phải hai cái, đưa trái dừathứ hai lên quá đầu, sắp sửa giáng xuống. Ngay chỗ đập trước một quầng máu đỏbằng nắm tay u lên ửng hồng hình cái bánh cam. Tôi e ngại giùm cái trán. Khôngbất ngờ trái dừa giáng xuống, lần nầy dữ dội hơn. Lòng nhân từ khuyên tôi nhắmmắt. Cốp, ê óc, không còn kịp. Đã rồi.Ông già lại lẳng lặng đến trái dừa, hướng về đám khán giả lưa thưa, thản nhiên.Thật tình nói:- Quá dở, không bể. Không xứng với bát gạo!Không lừa được thời gian, trái dừa thứ ba phải khởi hành. Và, chính lúc nầy nỗilòng tôi đốt ba cây nhang van vái cho nó bể, cho dòng nước ngọt trong ngần tuônra, rửa mát vầng trán đỏ bầm của anh thanh niên đẹp. Đúng lúc ấy Mẫn cặp cổ tôinói nhỏ:- Đi lên xe - Tôi chần chừ, Mẫn tiếp - Mầy ở lại coi nó đập trái dừa thứ ba khôngbể, nó đau, coi chừng nó quê đá mầy luôn, nó có võ đó. Đi, cho kịp giờ dạy.Phấn ...