Danh mục

Thời hoa đỏ

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 120.02 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô giáo dạy Văn gấp sổ điểm lại, ngay lập tức nó rời mắt khỏi cuốn sách giáo khoa. Phù, thế là sóng gió đã qua. Trời thương kẻ có đức. Nhưng làm gì ba mươi phút nữa đây? Cô giáo viết đầu bài lên bảng và bắt đầu thao thao về một cái ông nhà thơ nào đó. Nó chẳng thấy hứng thú gì. Ôi dào! Cô bảo hay thì vâng, hay; cô bảo có tư tưởng thì dạ, có tư tưởng. Cô bảo là có phong cách riêng, riêng như thế nào? Đã không ít lần nó thấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thời hoa đỏ Thời hoa đỏ Đàm Huy ĐôngCô giáo dạy Văn gấp sổ điểm lại, ngay lập tức nó rời mắt khỏi cuốn sách giáo khoa. Phù,thế là sóng gió đã qua. Trời thương kẻ có đức. Nhưng làm gì ba mươi phút nữa đây? Côgiáo viết đầu bài lên bảng và bắt đầu thao thao về một cái ông nhà thơ nào đó. Nó chẳngthấy hứng thú gì. Ôi dào! Cô bảo hay thì vâng, hay; cô bảo có tư tưởng thì dạ, có tưtưởng. Cô bảo là có phong cách riêng, riêng như thế nào? Đã không ít lần nó thấy côgiảng đại loại là: “những câu thơ rất, rất Xuân Diệu”. Ô hay! Thơ của Xuân Diệu màkhông rất Xuân Diệu thì sao? Chẳng lẽ cô lại nghĩ là Xuân Diệu đi chép thơ của ngườikhác à? Bình luận thế thì khác gì “Mèo lại hoàn tiểu hổ”. Bình luận phải được như anhLong Vũ trên truyền hình ấy, hài hước mà sâu sắc, thế mới “năm bờ oăn” chứ.Nó che một cú ngáp, nhìn sang thằng Long “Đan-cô” [1]. Cái biệt danh “Đan-cô” ra đờitừ bao giờ? A, có lẽ là từ năm nó học lớp 6 hay lớp 7 gì đó, cũng trong một giờ Văn,Long đang gà gật thì bị cô giáo hỏi :- Đan-cô dùng cái gì để soi đường cho bộ lạc?Long hốt hoảng, thành thử đáng ra phải nói là dùng trái tim thì hắn nói nhịu thành: “Đan-cô dùng... cái chim”. Hôm ấy, khối đứa suýt đứt ruột vì cười.Long “Đan-cô” cũng ngáp liên khúc như nó, đúng là “đồng thanh tương ứng, đồng khítương cầu”. Bỗng thằng Hoàng quay xuống vứt cho nó mảnh giấy vo tròn. Nó khẽ khànggiở trong ngăn bàn và đọc :- Đố mày biết ông nhà văn nào có tên tây nhất?“Anh Đức” - Nó viết ngay xuống dưới rồi ném trả Hoàng. Hoàng lại hí hoáy viết :- Đố mày có ông nhà thơ nào có tên tròn nhất?- “Chế Lan Viên chứ gì?”.- Ừ, thế tao đố mày ông nhà văn nào mê vẽ nhất? - Hai đứa bắt đầu chuyển sang thể loạivăn nói.- Mê vẽ nhất à à... Tô Hoài. Tô Hoài đúng không? - Nó thì thào.- Đúng!- Đến lượt tao. Tao đố mày: Ông nhà thơ nào đỗ đạt nhất?- Nguyễn Khuyến - Hoàng đáp.- Hừ - Nó xì một tiếng.- Văn Cao? Đoàn Giỏi?- Sai toét!- Thế ai?- Trần Đăng Khoa. Đăng Khoa chẳng là đỗ đạt thì gì?- Đông!- Dạ! - Nó bật dậy như lò xo.- Mang vở ghi lên đây tôi kiểm tra!- Dạ, em quên! - Nó lại nói dối, không sao, nói dối là thuộc tính của con người và sinhgiới nói chung.- Anh làm gì có vở mà quên. Anh coi thường môn Văn không thèm học phải không?- Dạ không ạ!- Không cần học chứ gì?- Dạ không ạ!- Không là không như thế nào?- Dạ là không phải thế ạ. Em xin lỗi cô ạ!- Không phải xin lỗi, xin lỗi mà lần sau vẫn thế thì xin làm gì. Anh ngồi xuống!- Hừ, chuyện nhỏ như con thỏ ăn cỏ, bỏ qua! - Giờ ra chơi, nó ngắm cái tên mình trong sổđầu bài và nói.- Chẳng nhỏ đâu, phải đọc bản kiểm điểm trước lớp thì da mặt cũng hơi bị dày đấy! -Diễm vừa lấy lại cuốn sổ vừa nói.- Ít dày lắm. Đây quen rồi!- Không biết ngượng với Đun-xi-nê à?- Tí ngượng thôi.Thằng Tuấn sà đến bảo :- Bác viết luôn cho em một bản!- Vụ gì?- Thì đấy, giờ Sử hôm thứ ba.Trong mọi thứ văn chương, có lẽ sở trường của nó là viết... kiểm điểm. Mà nói cho cùng,văn chương kiểm điểm mới là đỉnh “E-vơ-rét” của văn chương. Một bản kiểm điểm haychẳng dễ viết chút nào. Bởi vì nó phải làm rung động tâm hồn người nghe, làm ngườinghe thấy được sự thành khẩn, sự đáng thương và những hoàn cảnh khách quan, nhữngdiễn biến tâm lý xô đẩy một con người trong trắng đến chỗ lỗi lầm. Một bản tự kiểm xuấtsắc là một bản kiểm điểm có tính chiến đấu cao, hướng thiện và có tính nhân văn cao độ.Quyết chiến với thói hư tật xấu, quyết đoạn tuyệt với những lỗi lầm, quyết làm một cuộccách mạng bản thân. Viết làm sao để mọi người thấy rằng tác giả dù đang ở trong bóngtối nhưng tâm hồn luôn hướng ra ánh sáng. Viết làm sao để không lặp lại giữa bản kiểmđiểm tuần này và bản kiểm điểm tuần sau. Viết làm sao để vừa kế thừa được tính truyềnthống song lại kết hợp được tính hiện đại. Có tài không thôi chưa đủ, còn cần cả cái tâmnữa. Và điều quan trọng hơn cả là phải định hình được một phong cách riêng, rất... rất gìnhỉ? Nó cười để kết thúc những ý nghĩ giễu cợt bằng những ngôn từ nó nhặt được trongcác giờ Văn, kết thúc chuỗi ý nghĩ vẩn vơ trong đầu nó.- Bài kiểm tra làm Văn đây bà con ơi! - Thủy ào ào.- Của hiệp sĩ đây này!- Mấy đấy?- Ba!- Lại ba! - Nó chẳng thấy buồn. Nó liếc qua lời phê. Gì thế này? “Chỉ bình tán lung tung,không nắm được tác phẩm”. Cô phê đúng thật! Bởi vì cho đến tận bây giờ, nó vẫn chưabiết cái tác phẩm “Mảnh trăng cuối rừng” ấy viết về cái gì. Hôm kiểm tra, nó lờ mờ đoánrằng tác phẩm này viết về trăng. Lại nhớ có lần cô bảo ánh trăng như sợi chỉ đỏ xuyênsuốt toàn bộ tác phẩm. Mà tác phẩm này nằm trong dòng văn học thời chiến tranh. Thếthì phải có tính chiến đấu, tính cách mạng, phải đặt lý tưởng trước cái tôi cá nhân, phảihòa tình yêu lứa đôi vào công việc, chứ không thể là sáng trăng của Nam Cao, không thểgiống “vầng trăng ai xẻ làm đôi” trong truyện Kiều, không thể như một công thức ăn chơiCầm - Kỳ - Thi - Họa... của các Đông phương tài tử. Cũ ...

Tài liệu được xem nhiều: