Cô lấy anh khi vừa tròn 19 tuổi. Vẫn thơ ngây như làn mây và hồn nhiên như bất cứ thanh niên nào tầm đấy. Sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Ngoại Ngữ, cô tỏ ra sắc sảo hơn bất cứ đứa con gái nào thường gặp, bởi óc quan sát và cái nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện. Cô đam mê, sùng bái và có niềm tin sâu sắc vào bộ môn chiêm tinh, hay những kẻ lắm chữ lắm nghĩa vẫn gọi bằng cái tên khoa học mĩ miều : Horoscope. Đến nỗi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thứ 6 ngày 13: em mất anh… Thứ 7 ngày 14: cả thế giới mất em!Thứ 6 ngày 13: em mấtanh… Thứ 7 ngày 14: cả thế giới mất em!Cô lấy anh khi vừa tròn 19 tuổi. Vẫn thơ ngây như làn mây và hồn nhiên như bấtcứ thanh niên nào tầm đấy. Sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Ngoại Ngữ, côtỏ ra sắc sảo hơn bất cứ đứa con gái nào thường gặp, bởi óc quan sát và cái nhìnnhư xuyên thấu tâm can người đối diện. Cô đam mê, sùng bái và có niềm tin sâusắc vào bộ môn chiêm tinh, hay những kẻ lắm chữ lắm nghĩa vẫn gọi bằng cái tênkhoa học mĩ miều : Horoscope. Đến nỗi mà, chỉ sau vài lần tiếp xúc, cô có thểđoán được người đó thuộc cung hoàng đạo nào và tính cách ra sao. Điều nàykhiến cô tự tin về bản thân ghê gớm.Con gái Cự Giải, lúc nào cũng chua ngoa đanh đá, như lần đầu tiên cô và anh gặpnhau…Khi ấy anh 25 tuổi, nhờ “phước” của ông bố làm quan to, anh leo lên cái ghếtrưởng phòng chẳng mấy khó khăn chỉ sau 2 năm làm việc. Cũng xe hơi máy lạnhnhư ai, anh chợt bật cười thành tiếng khi nhìn thấy cô – giữa lòng Hà Nội mênhmang, váy hồng thướt tha, xe đạp xinh giỏ mây đầy những bông hoa tím biếc, lạnhư chưa từng thấy. Anh ngẩn ngơ, rồi chẳng hiểu nghĩ thế nào, lái xe đến sát bêncô, bấm còi inh ỏi, chòng ghẹo :- Đũa cắm vào vành kìa em!Cô giật mình hoảng hốt. Vôi cúi xuống nhìn như một phản xạ tự nhiên vô điềukiện. Chợt thấy anh trong xe phá lên cười tinh nghịch. Cô ngẩn ra :” Ờ…đũa chảcắm vào vành thì cắm xuống đất à…”. Mặt cô nóng ran, xấu hổ, nhưng rồi vẫncong cớn đáp lại :- Răng cắm vào lợi kìa anh!Nụ cười của anh đang tươi rói, chợt nhựng lại, trở nên vô duyên hết cỡ. Cô nguýtanh một cái dài cả kilomet, đạp xe đi thẳng. Váy hồng vẫn bồng bềnh duyên dáng.Anh chết đứ đừ giữa đường đông đúc. Cứ nhìn theo “váy hồng” mãi, đến khi bóngcô khuất dần sau những hàng cây xanh tít tắp nơi phía cuối con đường, anh mớigiật mình bởi hàng loạt còi xe dồn dập phía sau. Có ai đó kêu lên hằn học :- Thằng chết tiệt nào đứng chặn đầu mãi thế kia? Đập mẹ xe ra bây giờ!!!Anh vội vã lái xe, rẽ sang đường khác, nghĩ thầm :- Đời còn những trường hợp như em thì đến khi nào mới thôi tắc đường hảbé…???Lần thứ hai anh gặp cô, thật bất ngò, trong chính công ty của mình. Cô có vẻ hơi“dừ” trong bộ đồ kín cổng cao tường, hỏi ra mới biết, cô làm thêm trong công ty,dịch thuật các văn bản, các hợp đồng tiếng Anh, và hôm nay là buổi thử việc đầutiên. Khi vừa khép nép đẩy cánh cửa phòng nhân sự bước vào, nhận ra anh, cô ngỡngàng :- Trưởng phòng?Anh gật đầu chào, mỉm cười đắc thắng. Cô mếu máo :- Oan gia ngõ hẹp. Lại gặp anh à?- Em tự tìm đến anh đấy chứ? Kêu ca gì?- Chẳng qua cũng vì miếng cơm manh áo – cô thở dài.- Thì…cái duyên cái số nó vồ lấy nhau… – Anh châm chọc.Cô nhăn mặt, đặt “phịch” tập hồ sơ xuống bàn, hậm hực :- Ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên thế này…!Những ngày sau đó là một chuối ngày nhộn nhịp. Anh tấn công cô liên tục bằngquà cáp, chăm sóc, quan tâm. Đôi khi uy hiếp kiểu :- Nhân danh trưởng phòng nhân sự, yêu cầu cô Hoàng Thanh Huyền thực tập sinhphải nhận lời mời đi ăn trưa với tôi!Ban đầu, cô tránh anh như tránh tà, thậm chí **** thầm anh : “Thằng…già dainhư đỉa”, nhưng chẳng biết tự bao giờ, cô quen dần với sự quan tâm thái quá đó,thiếu lại thấy…nhớ nhớ… Chẳng bao lâu thì nhận lời yêu anh. Câu đầu tiên cô hỏisau khi chính thức là bạn gái của anh :- Anh sinh nhật ngày bao nhiêu thế?- 14 tháng 12…- Nhân Mã..?! – cô thốt lên khe khẽ.“Đàn ông Nhân Mã là những người rất khó nắm bắt, cả về nghĩa đen lẫn nghĩabóng. Họ di chuyển như ngựa, và thoắt ẩn thoắt hiện như những mũi tên.”Cô thích những người đàn ông như thế, bí ẩn và quyến rũ. Có lẽ cô chưa từng yêumột ai nhiều đến vậy. Tình cảm của cô chân thật, trẻ con, nhưng nồng nàn. Cô yêulúc anh trêu đùa khiến cô cười nghiêng ngả, yêu lúc hai người tranh luận um xùm,cô giận dỗi khóc lóc khiến anh cuống lên xin lỗi, yêu bàn tay vụng về lau nước mắtcho cô và bản mặt anh khi lo lắng dễ thương không chịu được. Yêu lúc tan sở, anhđến trường đón cô, bắt anh gửi xe để nắm tay nhau đi bộ xuyên suốt những conđường đầy nắng và gió. Yêu lúc anh dẫn cô đi ăn kem, gió bờ hồ mát rượi mơnman da thịt. Yêu những tin nhắn bất ngờ của anh, chỉ vẻn vẹn 3 chữ : “Anh nhớem”. Trong khi anh đang ngồi trên tầng 4 và cô thì ở dưới tầng 2 cùng một tòa nhàcông sở. Có lần cô nũng nịu hỏi :- Sao anh lại yêu em?- Anh không biết. – Anh thản nhiên – Yêu mà có lí do thì khác nào anh lợi dụngem?Cô hạnh phúc lắm. Cô tự hào về anh lắm, cô khâm phục chính bản thân mình vì đãcó được anh, người đàn ông tuyệt vời nhất. Rồi một ngày, ôm cô trong vòng tay,anh thì thầm :- Cưới anh, em nhé ?!Cô tưởng anh đùa, cũng nhăn nhở :- Em mới 19 tuổi, để em lớn đã.- Bé bỏng gì nữa – Anh lém lỉnh – Ở miền núi á tuổi này chưa lấy chồng là ế rồiđấy!Cô mở to đôi mắc, ngơ ngác, ngập ngừng :- Nhưng em vẫn đang đi học..?!Anh hôn nhẹ lên tóc cô, âm yếm :- Còn anh thì sắp già rồi…+++Đám cưới trong mơ diễn ra thật hoành tráng sau 11 tháng 23 ngày yê ...