Thông tin tài liệu:
Mỗi người có vị trí trong cuộc sống của mình và ban nên trân trọng mỗi công việc của người khác bởi không dễ gì làm được những công việc của người khác đâu ***Một hôm, vợ tôi sai tôi ra cửa hàng khoai tây. Tôi muốn mua loại khoai ngon để vừa lòng vợ. Thế nhưng, cửa hàng chỉ có khoai bé. Tôi phàn nàn với người bán. Anh ta bực tức, bảo: - Tôi không trồng, không chọn và cũng không chở khoai tới đây. Tôi phải đứng ở đây suốt ngày để nghe những lời ca cẩm....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thử đổi chỗ cho tôi điThử đổi chỗ cho tôi điMỗi người có vị trí trong cuộc sống của mình và ban nên trân trọngmỗi công việc của người khác bởi không dễ gì làm được những côngviệc của người khác đâu ***Một hôm, vợ tôi sai tôi ra cửa hàng khoai tây. Tôi muốn mua loại khoaingon để vừa lòng vợ. Thế nhưng, cửa hàng chỉ có khoai bé.Tôi phàn nàn với người bán. Anh ta bực tức, bảo:- Tôi không trồng, không chọn và cũng không chở khoai tới đây. Tôi phảiđứng ở đây suốt ngày để nghe những lời ca cẩm. Anh thử đổi chỗ cho tôimà xem.Tôi bằng lòng đổi. Tôi đến gặp giám đốc, nói:- Khoai ướt rượt tôi không bán được. Có vị khách nóng tính còn ném cảkhoai vào đầu tôi nữa.Giám đốc nhìn tôi, nói:- Anh đừng quên tôi là giám đốc, còn anh là người bán hàng trẻ mới vàonghề. Mới lại, không phải tôi, mà là người lái xe đã chở khoai tới đây. Anhtưởng tôi thích nhận loại khoai đó? Anh thử đổi chỗ cho tôi mà xem.Tôi bằng lòng đổi rồi tức tốc tới gặp lái xe, lên mặt hoạnh anh ta:- Anh chở khoai tới đây, phải không? Đây là cửa hàng, chứ có phải trại lợnđâu?Lái xe cười khẩy, đáp:- Tôi thì là cái thá gì? Họ giao gì tôi chở nấy. Anh thử đổi chỗ cho tôi màxem.Tôi đến gặp giám đốc nông trường rau quả, nói:- Ông có biết khoai tây của nông trường ông như thế nào không?- Nếu người lái xe nào cũng lên lớp cho tôi như anh, thì sẽ không còn lànông trường, mà là câu lạc bộ để thảo luận. Anh tưởng mình tôi có thểquán xuyến hết mọi việc à? Anh thử đổi chỗ cho tôi mà xem.Tôi bằng lòng đổi. Tôi muốn tự đi kiểm tra các nhà kho. Bất chợt, cô thư kýbáo cáo:- Thưa giám đốc, có một nhà báo muốn gặp đồng chí.- Đừng cho vào. Tôi đang bận họp.Tôi chưa kịp nói xong, nhà báo đã xông vào phòng, bảo:- Tôi có nhiệm vụ phải viết xong bài báo về đồng chí. Về cái việc đồng chíđã làm thế nào để cung cấp đủ rau quả cho cả thành phố ta.Tôi đáp:- Thưa nhà báo. Về tôi thì phải viết không phải bài báo, mà là bài văn đảkích hoặc một chuyện vụ án.Nhà báo lắc đầu, than thở :- Bác thử tưởng tượng xem tổng biên tập sẽ làm gì tôi nếu tôi trở về taykhông. Bác tưởng làm báo dễ lắm sao? Bác thử đổi chỗ cho tôi mà xem.Tôi bằng lòng đổi ,dù hiểu rằng mỗi người cần ở yên trên cương vị củamình và làm tốt việc được giao.Thế là, bây giờ, tôi phải ngồi viết câu chuyện đó. Không biết các bạn có tintôi hay không, nhưng tất cả những điều tôi kể trên đều là sự thật trămphần trăm. Mà các bạn biết đấy: Viết một câu chuyện đâu có dễ? Khôngtin, các bạn thử đổi chỗ cho tôi mà xem