Danh mục

Thư Gửi Bạn Xa

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 111.18 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bạn thương nhớ , Lâu rồi, tụi mình không viết thư cho nhau. Lý do? nhiều lắm phải không, khi thì bệnh, khi thì bận, đủ cớ, đủ điều. Nhưng không sao, đã là bạn thì hiểu nhau và sẽ không trách cứ gì, khi vì một lý do nào đó mà bạn mình im lặng. Mình vẫn nghĩ đến bạn luôn đó chứ. Nhưng mình không viết thư cho bạn một cách dễ dàng như trước được nữa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thư Gửi Bạn Xa Thư Gửi Bạn XaBạn thương nhớ ,Lâu rồi, tụi mình không viết thư cho nhau. Lý do? nhiều lắm phải không, khi thì bệnh,khi thì bận, đủ cớ, đủ điều. Nhưng không sao, đã là bạn thì hiểu nhau và sẽ không tráchcứ gì, khi vì một lý do nào đó mà bạn mình im lặng.Mình vẫn nghĩ đến bạn luôn đó chứ. Nhưng mình không viết thư cho bạn một cách dễdàng như trước được nữa. Không hiểu tại sao, mình muốn rằng thư viết cho bạn phảichứa đựng đầy đủ những tâm tình của mình gởi đến bạn, không chỉ một vài chữ qua loacho xong chuyện, hay nói cách khác, trả cho xong nợ.Không lẽ mình viết cho bạn chỉ để kể lể về những nỗi bực dọc trong cuộc sống nơi đây ?Càng không hay khi thư từ mà chỉ hỏi về chuyện riêng tư đã làm bận lòng bận trí bạn từbao nhiêu năm nay. Vậy thì mình sẽ nói gì với nhau bạn nhỉ?Hay là mình viết cho bạn về những kỷ niệm từ ngày xa xưa ấy ... Một khoảng thời giancủa tuổi thơ ngọc ngà đã qua đi và không bao giờ trở lại được....Ngày ấy hai đứa mình đã như một cặp bài trùng, như hai chị em sinh đôi. Mình giốngnhau từ dáng dấp, mái tóc, chiều cao, nước da trắng, tính tình hiền lành ít nói, cho đến haichữ đầu của hai cái tên.... Mình gặp nhau ở lớp năm trường tiểu học và mình đã gắn liềnvới nhau không rời cho đến ngày tháng chia xa đó... Để mình thử nhớ lại xem, khi mớivào lớp, mình ngồi sát cạnh và làm quen với nhau. Trên đường về, nhà bạn xa trường hơnnhà mình một đoạn ngắn. Rồi từ đó, hàng ngày bạn ghé ngang nhà và mình đi về vớinhau.Lớp năm bậc tiểu học cũng chẳng có gì nhiều để kể nhưng chắc bạn không quên, khi thầyhướng dẫn Phan Đình Dẫn rời trường đi về Huế? Hai đứa mình đã cả gan, bỏ học, khôngxin phép người nhà, tự ý đi bộ ra bến xe tiễn thầy.... Con đường từ nhà đến bến xe thậtxa, hình như cũng đến gần 5 cây số, qua những con dốc dài, cao và nguy hiểm.... Vậy màhai đứa dắt nhau đi, vừa đi vừa khóc. Đến được bến xe, vừa kịp xe thầy sắp chuyển bánh,từ trên xe thấy hai đứa con gái nhỏ mếu máo, thầy đã nhảy xuống chạy đến bên tụi mình.Nước mắt vòng quanh, tụi mình khóc lớn lên làm thầy bối rối, nghĩ lại mình cứ thắc mắc,không hiểu lúc ấy thầy nghĩ gì trong đầu? Thầy móc khăn tay trong túi ra lau mặt cho haiđứa và dỗ dành,-Thôi hai em về đi, thầy sẽ viết thư cho các em sau....Thầy cho hai đứa năm đồng, lúc ấy năm đồng có giá trị lắm, và dắt đến chiếc xe lam gởicho ông tài xế nhờ chở hai đứa về thị xã.... Tụi mình vẫn không muốn rời thầy và bịn rịnnước mắt ngắn dài khi leo lên xe .... Có lẽ đó là mối tình đầu đời đã in đậm nét trong tâmhồn của hai cô gái nhỏ.........Chuyện đi tiễn thầy chỉ có hai đứa mình biết với nhau bạn nhỉ, bao nhiêu năm rồi, mìnhkhông bao giờ quên được.Sau khi thầy Dẫn đi, lớp mình có cô giáo mới, cô tên là Triên, mình học thêu với cô tronggiờ nữ công. Từ đó hai đứa mình lại mê say chuyện may vá thêu thùa. Lúc nào bạn cũngchọc ghẹo mình là bạn thêu đẹp hơn mình.... Còn nhớ không, mười lăm năm sau, khi gặpbạn đang thêu rô đê, bạn đưa mình làm thử vài mũi, rồi bạn cũng nói, mũi thêu của bạnđẹp nhất !Chỉ mới lớp năm thôi, hai đứa mình đã ra chợ mua vải về tự thêu khăn tay, và cuối nămkhi thì đậu vào lớp 6 trường nữ, hai đứa cũng tự mua vải về may áo lót để mặc với áo dàitrắng khi đi học trung học. Chưa hết, hai đứa mình tự mua vải, tự vẽ kiểu và may bằngtay những bộ đồ pyjama mặc trong nhà, kiểu cọ có cổ, có viền, có nẹp, có túi rất đẹp,không thua gì tiệm, bạn có nhớ không? Cả hai đứa đều rất thích may vá. Sau này bạn theonghề may và bạn có tiệm may riêng. Còn mình cũng là một tay thợ vững và khéo trongtiệm của thầy dạy may nhưng lại không được theo đuổi công việc mà mình yêu thích.Thật là tiếc.Gần đến hè ra trường bậc tiểu học, hai đứa mình giận nhau, không nhớ vì lý do gì.... Đivề chỉ còn một mình, không còn cặp kè trong lớp trong trường, nhưng vì tự ái con nít,không đứa nào chịu làm hoà trước. Một ngày kia, bạn đến nhà đưa cho mình một mảnhgiấy gói nhỏ thật kỹ, rồi quay lưng đi. Mình vẫn còn nhớ rõ những chữ bạn đã viết trongđó.-Bạn mến, ngày hôm qua, mình đi chợ gặp thầy Tảo (Thầy Lê Quang Tảo, hiệu phótrường), thầy hỏi bạn đâu, sao không thấy đi đôi với mình? Mình đã kể cho thầy nghechuyện tụi mình giận nhau. Thầy bảo tụi mình phải làm hòa vì tình bạn mình rất quý,đừng đánh mất như vậy. Mình kể lại cho bạn nghe, tuỳ bạn quyết định nhé.Đọc xong mình ứa nước mắt và hiểu rõ rằng, tụi mình đã phí phạm thì giờ để giận nhau.Chạy đến nhà bạn, chỉ qua một đoạn đường ngắn sau lưng nhà, mình làm hoà với nhau.Bây giờ nhắc lại thì không nhớ rõ tụi mình đã nói gì với nhau lúc đó, chỉ biết là mình làmhoà và sau đó dắt nhau đi chợ mua vải và chỉ thêu....Khi vào trường Nữ, hai đứa mình cũng cặp kè với nhau suốt mấy năm trung học. Cónhững buổi sáng mình đến nhà bạn đi học chung với mấy chị em bằng xe jeep Cậu chở(bạn gọi bố bằng Cậu). Những ngày còn lại hai đứa lang thang đi trên con đường tình sửTrịnh Minh Thế đến trường. Nhớ hoài đến mùa sâu nở, c ...

Tài liệu được xem nhiều: