Em trai ạ! Anh thật sự là người ích kỷ. Buổi tối ngày hôm ấy… Trời tối đen như mực. Sắp tới 30 rồi. Ba bố con ở dưới bác xem phim Thủy Hử… Bác có chiếc tivi đen trắng (hình như là chiếc đầu tiên của làng). Bỗng nhiên nghe tiếng kêu thất thanh của mẹ. Mẹ đau bụng. Sau một hồi phán đoán, chắc là mẹ sắp sinh… Bố chạy qua gọi bà Đởn (bà Đởn là y sĩ về hưu, là người đỡ đẻ cho cả bốn chị em nhà mình). Mẹ đau bụng khá lâu, tới...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thư gửi em traiThư gửi em traiEm trai ạ! Anh thật sự là người ích kỷ.Buổi tối ngày hôm ấy… Trời tối đen như mực. Sắp tới 30 rồi. Ba bố con ở dướibác xem phim Thủy Hử… Bác có chiếc tivi đen trắng (hình như là chiếc đầu tiêncủa làng). Bỗng nhiên nghe tiếng kêu thất thanh của mẹ. Mẹ đau bụng. Sau một hồiphán đoán, chắc là mẹ sắp sinh… Bố chạy qua gọi bà Đởn (bà Đởn là y sĩ về hưu,là người đỡ đẻ cho cả bốn chị em nhà mình). Mẹ đau bụng khá lâu, tới tận gần 4giờ sáng mới sinh em ra. Bố làm thịt gà dưới bếp, sai anh trông rồi chạy lên xemmẹ thế nào. Anh cũng muốn xem…và rồi bỏ gà đó, chạy lên nhà lớn, nơi đầugiường mẹ. Em biết không, đó là lần đầu tiên anh thấy cái bụng người to như vậy.Anh cười và nói “cái bụng mẹ to như cái nồi đềnh” (cái nồi ở quê dùng để nấurượu). Em chào đời vào rạng sáng ngày 27 tháng Chạp năm 1994. Có một điều cólẽ anh chưa bao giờ nói cho em biết… chính vào thời điểm em cất tiếng khóc đầutiên ấy, cũng là lúc con gà mái tơ bố mới mổ bị lũ chó tha đi mỗi nơi một miếng.Nhà mình nghèo lắm. Bố bị suy tim nặng, bị đau thận, cả dạ dày nữa. Một mình mẹnuôi gia đình với 7 miệng ăn, thuốc men cho người chồng đau ốm (sau này mẹ kểlại, ngày nào đi chợ về, thấy bố dậy khỏi giường ra ngồi trước cửa nhà là mẹ mừnglắm). Bà nội bán quán dưới trường học. Em được ông nội và anh giữ. Hồi đó, cùngmột mái nhà mà có khi cả tuần anh không thấy mặt mẹ. Mẹ thức dậy đi chợ từ 3-4giờ sáng, khi anh còn đang ngủ, và trở về nhà khi anh đã ngủ say. Quê mình, trờitháng 5 nắng như rang thóc. Ông nội cột chiếc võng gai nơi gốc na sau hồi nhà.Cũng từ đó, những lời ru, những câu Kiều tha thiết, những câu chuyện về thời xaxưa… theo anh và em lớn lên. …Đỡ đau một chút, bố dậy khỏi giường và cùng vớianh Luận nhà bác ra Quảng Ninh đội than. Những ngày bố vắng nhà, mẹ đi chợ…Mấy chị em mình ăn cơm độn khoai chan với nước mắm. Thức ăn cải thiện là mộtthứ hỗn hợp mà anh gọi là “lẩu” (đó là những củ khoai lang, lá tàu mùng, lá lốt,lạc…nấu chung với nhau). Nói ra em đừng cười anh chứ cho tới tận bây giờ, anhvẫn tự hào lắm lắm về món “lẩu” do anh phát minh và chính tay anh thực hiệnngày ấy. Làng mình có nhiều đàn ông theo bố ra Quảng Ninh làm than. Ở ngoài đóngười ta bóc lột dữ lắm. Mọi người không ai chịu nổi phải trốn đi mỗi người mộtnơi. Bố và anh Luận đi bộ từ Quảng Ninh về Hà Nội với lộ phí là 4 chiếc bánh mì.Ở làng, khi những người đàn ông ra đi mà không thấy tin tức gì, những người đànbà ở nhà cho là chồng, cha, anh…của họ đã bị bố bán đi Trung Quôc rồi. Họ kéotới nhà mình và chửi. Họ chửi bố, chửi mẹ, chửi ông nội, chửi ông cố (đã chết),chửi cả dòng tộc mình… Bố mẹ vắng nhà. Ông nội bế em trên chiếc võng gai đãrách nhiều chỗ. Anh Quân núp sau cây cột… Người đàn bà ấy, người đàn bà đãhằn sâu vào đôi mắt đỏ hoe không ngấn lệ của anh ngày ấy… sau khi “đào mồ đàomả” nhà mình lên đã đay nghiến thề thốt rằng “hai thằng con học ngoài đềnh răngtau cũng chặt chân đi một đứa” (hồi đó anh học lớp hai, anh Quân học mẫu giáo, cảhai anh đều học ở đình làng cạnh nhà người đàn bà ấy). Xin lỗi em, anh đã khôngbao giờ muốn em biết chuyện này, ẩn sâu trong chiếc áo rách tả tơi, trái tim củađứa trẻ đã nhuốm một màu đỏ của sự hận thù… anh đã thề với lòng mình rằng, lớnlên, anh sẽ trả thù cho bố, cho nhà mình… Em à, đừng ghét anh nha… Thật ra, chotới bây giờ, gần 20 năm đã trôi qua, nỗi đau trong anh vẫn còn nhưng lòng thù hậnđã nguôi ngoai. Anh không còn muốn “giết chết cả nhà họ” như ngọn lửa hừng hựccháy trong đôi mắt anh ngày ấy… Vương à, anh yêu em nhiều lắm! Yêu em hồnnhiên như cái ngày em bập bẹ những câu nói đầu tiên, khi cả nhà chạy ra sân theotiếng gọi í ới của em… Không ai nhịn được cười, còn em thì một mực khẳng định :“con vừa nhìn thấy con chuột to to bằng tí tí!”… Đừng giận anh nha, anh tin mà,tới bây giờ anh vẫn tin em đã nhìn thấy con chuột dị dạng, đầy mâu thuẫn ấy. Thờigian trôi qua, em biết bò, biết đi, rồi biết chạy… Anh vẫn bế em đi ngoài đườngnhặt củi rào về nấu cơm, mặc cho người ta nói “thằng cu lớn thế mà còn bòng”, vàrằng “con cóc tha con nhái”… Anh bế em với ý nghĩ “mai kia em lớn lên, nặnglên, anh không còn bế em được nữa…”. Đi Quảng Ninh về, bố lại đau nặng hơn,nằm liệt giường. Mẹ vẫn cặm cụi chạy chợ. Chị Hiền hằng ngày đi làm đồng, rồi đichợ bán dây khoai, kiếm thêm con cá… Ba anh em ở nhà. Nhà mình hồi ấy là nhàtranh vách đất. Trong nhà không có thứ gì giá trị cả. Anh còn nhớ… mỗi bữa trưa,anh bòng em, dẫn theo anh Quân xuống nhà bác để xem đồng hồ về nấu cơm. Nhàbác là nhà xây, có nền xi măng. Anh muốn để em dưới đó (anh Quân trông) chomát để anh về nấu cơm… Và, hơn một lần, rất nhiều lần… anh nhìn em, nhìn anhQuân mà không cầm được nước mắt. Nhà bác ăn cơm, ăn mít ở trong buồng, đóngcửa lại vì sợ anh em mình vào ăn ké. Anh bòng em lên đi về thì anh Quân vẫnđứng lại, nhìn qua cửa sổ… … Em lớn nhanh thật đó… đã biết nấu cơm… Vươngà, anh vẫn đang khóc đó (đừng cười anh, anh biết, với em anh là người vĩ đại, làngười ...