Thông tin tài liệu:
Có một lần, tôi thử thằng Cân. Điện thoại cho nó lúc 3 giờ sáng, kêu đến ngay đi, tao đang buồn gần chết ở quán rượu mực. Điện thoại xong tôi tắt máy, vào giường ngủ tiếp. Mấy hôm sau vẫn không thấy nó gọi **** bới gì. Tôi thì bận lằng nhằng việc này việc nọ cũng không gọi cho nó. Chương gọi tới hớt hải phân trần: Tao đi công tác mới về, không biết thằng Cân phải nằm bệnh viện. Tôi hơi nhột: Viện nào? Bao giờ? Ba hôm rồi, bị đụng xe...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thức dậy lúc 3 giờ sángThức dậy lúc 3 giờ sángCó một lần, tôi thử thằng Cân. Điện thoại cho nó lúc 3 giờ sáng, kêu đến ngay đi,tao đang buồn gần chết ở quán rượu mực. Điện thoại xong tôi tắt máy, vào giườngngủ tiếp. Mấy hôm sau vẫn không thấy nó gọi **** bới gì. Tôi thì bận lằng nhằngviệc này việc nọ cũng không gọi cho nó. Chương gọi tới hớt hải phân trần: Tao đicông tác mới về, không biết thằng Cân phải nằm bệnh viện. Tôi hơi nhột: Việnnào? Bao giờ? Ba hôm rồi, bị đụng xe. Thằng điên này không hiểu sao đêm hômvẫn còn mò mẫm lòng vòng ngoài phố bị bọn tổ lái huých vào. Chương thở dài mệtmỏi.Tôi hoang mang vào viện. Cân nằm gác chân bó bột lên thành giường:- Tao loanh quanh mấy vòng phố không tìm ra mày?- Đ.mẹ - Tôi tức lộn ruột, lòng đầy ân hận - Tao đùa mày đấy.- Ê, tao tưởng mày đang lên cơn trầm cảm cần tao tới cứu.Tôi ngồi phịch xuống ghế, lòng đầy chán nản. Cân nhịp nhịp cái chân không gãy: ởbệnh viện cũng hay lắm. Các em rất xinh và vô trùng. Tôi bật cười. Phong cáchHemingway đây: gãy chân nằm bệnh viện và yêu cô y tá. Tôi thấy tội lỗi của mìnhvơi đi được một chút. Căn phòng thằng bạn tôi nằm chẳng có vẻ gì là phòng bệnhviện trừ sự hiện diện của cái chân bó bột. Tranh tĩnh vật treo trên tường, nhạcChopin, hoa trên bàn. Chắc chắn là cô y tá phải đẹp rồi. Cân khoái chí: tự nhiênđược hưởng thụ. Bảo hiểm trả hết mà. Mày thấy chưa, cứ chê tao đi làm thuê!Tôi và thằng Chương và thằng Đinh nữa luôn gọi thằng Cân là tên làm thuêchuyên nghiệp. Nó có thể giải thích rất rành rọt cho ba thằng chúng tôi biểu đồElliot xu hướng lên xuống và sự điều chỉnh của thị trường chứng khoán. Cân rấthiếm khi sai lúc dự đoán cổ phiếu nào sẽ lên giá, cổ phiếu nào sẽ giảm giá. NhưngCân không hề chơi cổ phiếu. Cân làm đúng nghiệp vụ của nó: phân tích tài chính.Cái đầu tính nhanh hơn máy tính và tư duy logic cộng với sự nhạy cảm trời chokhiến Cân trở thành đối tượng săn lùng của các công ty chứng khoán và ngân hàng.Nó từ chối phắt khi thằng Đinh rủ nó thành lập công ty. Tám trên hai bốn tiếngnhìn thấy sự phập phồng của thị trường đã khiến tao mệt lắm rồi. Cân dứt khoát.Tao không muốn phập phồng tiếp trong mười sáu tiếng còn lại. Phương châm sốngcủa nó là: đẩy nỗi lo lắng sang cho người khác. Cân không mua xe ô tô không phảivì không đủ tiền (tôi nghi là Cân thậm chí đủ tiền mua cả Maybach). Nó nhạo bánglúc tôi phải đau đầu tìm chỗ đậu xe mới khi ban giám hiệu nhà trẻ cạnh nhà tôiquyết định không cho tôi thuê chỗ đậu xe trong sân với lý do lãng xẹt: có đơn thưtố cáo về việc sử dụng tiền cho thuê sân! Thấy chưa - Cân cả cười - mua cái lo vàongười có sướng không? Như tao đây, cần đi thì thuê xe, có thằng đến tận nơi đưađón, lên xe thích thì nhắm mắt, thích thì mở mắt. Mày tự lái xe có dám nhắm mắtkhông? Chẳng phải lo dầu mỡ, bảo hiểm, bảo dưỡng gì. Ê, nhưng mày yên tâm đi.Nhiều đứa cũng ngu giống mày. Bỏ một đống tiền ra mua ô tô nhưng lại đem cầmcố chính cái ô tô đó để vay tiền cho kinh doanh. Luẩn quẩn. Trong khi đó, con cámập tài chính như công ty tao thì thuê hết: thuê ô tô, thuê dịch vụ bảo vệ, thuê dịchvụ vệ sinh, đến tuyển dụng cũng thuê công ty kiểm toán tuyển cho. Càng nghĩ càngthấy ưu việt, cứ trả một cục tiền là xong. Khỏi phải lo chế độ, chế tài gì cả. Hết hợpđồng, hết trách nhiệm. Không hài lòng lập tức thuê dịch vụ khác. Các bên cứ tranhnhau phục vụ tốt nhất.Tôi tức luận điệu của Cân nhưng khó vặn lại lý luận của nó. Lái xe công ty tôi làmviệc như một chuẩn mực về giờ giấc. Đúng 8 giờ sáng đến (theo nội quy lao độngcông ty), nhận được phiếu lệnh đưa trưởng phòng marketing đi thăm khách hàng từchín giờ sáng tới mười một giờ thì đúng mười một giờ quay lại công ty dù có haykhông có trưởng phòng marketing trên xe. Giám đốc công ty yêu cầu tới đón lúcbảy giờ sáng thì nói không đi được giờ đó vì phải đưa con tới trường.Trong xe cạnh mấy tờ báo an ninh là quyển Bộ luật Lao động dày cộp và nhàu nhĩ.Hợp đồng lao động đã trót ký rồi, giám đốc cũng chẳng bỗng dưng mà sa thảiđược, cũng chẳng chuyển được công việc khác vì hợp đồng đã ghi rõ nhiệm vụ làlái xe, cũng chẳng cho ngồi chơi xơi nước được vì theo luật công ty phải bố trícông ăn việc làm cho người lao động. Mỗi lần nhận được phiếu lương lại tra hỏinhân sự trừ thế này là bao nhiêu phần trăm cho bảo hiểm y tế đấy nhỉ, bao nhiêuphần trăm cho bảo hiểm xã hội ấy nhỉ. Nhân sự mà yếu bóng vía hoặc nhớ khôngchính xác thì lại bị giảng cho một bài về luật lao động.Trong trường hợp này thì quả là Cân có lý. Cũng với phương châm đẩy nỗi lo chongười khác, Cân yêu nhiều nhưng chẳng cưới cô nào. Nó thay người yêu đồng thờivới việc chuyển công ty. Nói đúng hơn là mỗi lần làm ở công ty nào, Cân lại yêumột đồng nghiệp. Rất tiện và rất an toàn. Nó giảng giải cho chúng tôi (giống nhưgiảng giải về sự phập phồng của thị trường chứng khoán): tiện đi ăn trưa, tiện đicông tác, tiện đi tiệc tùng - party cùng nhau, tiện đi ...