Danh mục

Thương Nhau Ngày Mưa - Nhật Hạ

Số trang: 172      Loại file: pdf      Dung lượng: 595.16 KB      Lượt xem: 22      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 21,000 VND Tải xuống file đầy đủ (172 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mây đen từ đâu kéo về phút chốc đã che kín cả bầu trời. Quang cảnh trên đường phố chợt nhốn nháo hẳn lên, mọi người ai cũng cố nhanh chân để trở về tổ ấm sau một ngày làm việc mệt nhọc. Những tia chớp loé lên làm Trúc Đào nhăn mặt, càng cố đạp nhanh, nàng càng cảm thấy chiếc xe càng trở nên nặng nề. Cơn mưa bất chợt đổ ập xuống làm Trúc Đào quýnh quáng quẹp xe vào mái hiên của một căn nhà sang trọng để tránh mưa. Trúc Đào nép sát người để...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thương Nhau Ngày Mưa - Nhật HạThương Nhau Ngày Mưa Nhật Hạ Thương Nhau Ngày Mưa Tác giả: Nhật Hạ Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 29-October-2012Trang 1/172 http://motsach.infoThương Nhau Ngày Mưa Nhật Hạ Chương 1Mây đen từ đâu kéo về phút chốc đã che kín cả bầu trời. Quang cảnh trên đường phố chợt nhốnnháo hẳn lên, mọi người ai cũng cố nhanh chân để trở về tổ ấm sau một ngày làm việc mệtnhọc.Những tia chớp loé lên làm Trúc Đào nhăn mặt, càng cố đạp nhanh, nàng càng cảm thấy chiếcxe càng trở nên nặng nề.Cơn mưa bất chợt đổ ập xuống làm Trúc Đào quýnh quáng quẹp xe vào mái hiên của một cănnhà sang trọng để tránh mưa. Trúc Đào nép sát người để tránh những hạt mưa đang cố tìnhchọc ghẹo nàng. Nhìn chiếc cà mèn đang nằm im trên chiếc cổ xe, nàng tặc lưỡi liên tục. Nếumà đứng nơi này cho đến khi tạnh mưa, eo ơi, một tô hủ tiếu sẽ trở thành ba tô mất. Nhưng nếuđi về giữa cơn mưa, ba sẽ rầy rà đến quên cả ăn cho mà xem.- Bim, bim, bim.Một chiếc du lịch bóng loáng đỗ lại khiến Trúc Đào lúng ta lúng túng, vừa kéo chiếc xe đạp, vừaphải nép sát vào để nhường lối cho chiếc xe hiên ngang chạy thẳng vào sân. Cánh cửa đóng lạimột cách lạnh lùng sau đó.Đứng nhìn màn mưa dày đặc. Trúc Đào cứ nôn nao, bồn chồn, gương mặt chợt phụng phịu khiđưa mắt nhìn chiếc cà mèn.Kẹt. Cánh cửa chợt mở. Trúc Đào chưa kịp nhìn xem cần phải né tránh không thì một anhchàng ăn mặc lịch sự, trên tay là một chiếc dù, nhoẻn cười thật tươi:- Này cô bé. Tôi đóan cơn mưa này sẽ kéo dài lâu lắm đó.Trúc Đào mỉm cười để hé một chiếc răng khểnh thật duyên dáng:- Thưa ông, đó là việc của ông trời, làm sao chúng ta có thể thay đổi được ạ?- Nếu như vậy cô đợi khi nào ông trời thay đổi ý định mới về sao?Trúc Đào bặm môi, nhìn sững người đối diện.- Chớ bộ tôi đứng đây làm phiền gia đình ông hay sao? Nếu có, tôi sẽ dầm mưa mà đi ngay.Người thanh niên khoát tay lia lịa:- Ấy. Đừng hiểu lầm một cách kỳ khôi như vậy. Tôi hỏi là vì thấy lo cho cô mà thôi.Trúc Đào tròn mắt lập lại:- Ông... Ông lo cho tôi?Người thanh niên mỉm cười:- Đúng. Vì tôi biết cô không mang theo dù và áo mưa, có phải vậy không?Trang 2/172 http://motsach.infoThương Nhau Ngày Mưa Nhật HạTrúc Đào cười:- Đương nhiên. Nếu có thì tôi đâu cần đứng ở đây cho phiền ông.Biết cô gái không phải tay vừa, chàng thanh niên dịu giọng:- Tôi chỉ muốn giúp cô, vì sợ lát nữa về trễ, cô sẽ bị mẹ đánh đòn cho mà xem.Đôi mắt Trúc Đào chợt u buồn:- Tôi chỉ còn cha thôi, mẹ tôi mất lâu rồi.Chàng trai xuýt xoa:- Tôi quả thật hồ đồ. Mong cô thứ lỗi và đây, cô hãy mặc chiếc áo mưa này rồi về, kẻo sẽ bị cảmlạnh đó.Chàng trai đưa cho Trúc Đào chiếc áo mưa xinh xắn màu xanh nhạt:- Đoạn đường này vắng lắm, cô phải cẩn thận nhé.Trúc Đào ngập ngừng:- Rồi làm sao tôi trả cho ông?- Có gì khó đâu. Nhà tôi vẫn ở đây, cứ mang áo mưa đến đây để tôi được nhận lời cám ơn.Nụ cười thân thiện của anh chàng làm Trúc Đào thấy lòng ấm áp. Không thể phụ lòng mộtngười nhiệt tình, lại càng không thể đứng đây mãi nên Trúc Đào nhận chiếc áo và bung ra, loayhoay mặc vào.- Nè ông. Nếu tôi muốn trả áo thì biết tìm ai? Chẳng lẽ lại bảo: Đi tìm ông cho mượn áo mưa.Hỏi thế thì ai biết được ạ?Thật tự nhiên, anh chàng đưa tay sửa lại chiếc áo cho Trúc Đào, chàng nghiêng đầu mỉm cười:- Cô cứ tự nhiên vào nhà và tìm gặp Đan Trường.- Ông tên là Đan Trường?- Vâng. Tên xấu quá hả?Trúc Đào mỉm cười tinh nghịch:- Thì... cũng hơi xấu. Thôi, cảm ơn ông trước. Tôi sẽ trở lại. Chào ông.Đan Trường nhìn theo bóng nhỏ nhắn đến khi mất hút mới quay vào. Cô bé dễ thương, giọngnói mới ấm làm sao. Nhớ đến nụ cười và chiếc răng khểnh dễ thương. Đan Trường muốn chạyđuổi theo đến tận nhà nàng. Không được thế nghe, Đan Trường. Ngày mai thế nào nàng cũngđến. Trường tự nhủ.Trúc Đào chạy băng băng giữa cơn mưa, thoáng chốc đã đến đầu hẽm nhà nàng. Vì là hẻm củanhững người dân lao động nên với cơn mưa này, không làm sao tránh được cảnh nước ngập, vớiTrang 3/172 http://motsach.infoThương Nhau Ngày Mưa Nhật Hạbao nhiêu là rác rến nổi bềnh bồng. Không thể nào chạy xe vào được nên nàng đành phải xắnquần để lội vào.- A. Chị Đào, chị vọc nước phải không?Tiếng bi bô của đứa trẻ làn Trúc Đào bật cười.- Ơ, bé Bi. Giờ này làm gì mà còn leo cao vậy?- Em thích nhìn nước ngập, chị Đào có thích hôn?- Chị không thích đâu. Thô ...

Tài liệu được xem nhiều: