Ðông Thiệu chạy quáng quàng theo Vy Hà, anh bắt kịp cô ngoài con lộ lớn. Thấy Đông Thiệu chạy theo mình, Vy Hà tủi thân khóc lớn: − Anh cứ mặc kệ em đi, bỏ cho em chết bờ chết bụi gì đi, mặc kệ em! Đông Thiệu ôm qua người Vy Hà: − Anh van em mà Vy Hà. Lẽ ra em không nên đến đây tìm anh. Em thấy đó, ba vừa mất, gia đình anh đang bối rối. − Em khổ quá! − Anh biết em khổ, Mịn cũng khổ. Cô ấy bắt anh chạy theo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thương Nhớ Bên ChồngThương Nhớ Bên Chồng Thảo Nhi Thương Nhớ Bên Chồng Tác giả: Thảo Nhi Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 29-October-2012Ðông Thiệu chạy quáng quàng theo Vy Hà, anh bắt kịp cô ngoài con lộ lớn. Thấy Đông Thiệuchạy theo mình, Vy Hà tủi thân khóc lớn:− Anh cứ mặc kệ em đi, bỏ cho em chết bờ chết bụi gì đi, mặc kệ em!Đông Thiệu ôm qua người Vy Hà:− Anh van em mà Vy Hà. Lẽ ra em không nên đến đây tìm anh. Em thấy đó, ba vừa mất, giađình anh đang bối rối.− Em khổ quá!− Anh biết em khổ, Mịn cũng khổ. Cô ấy bắt anh chạy theo em, sợ em tuyệt vọng làm liều.Vy Hà cay đắng. Thì ra anh chỉ vì sợ cô tự tử mà chạy theo. Ôi! Cô ta tỏ ra đức độ để tranhgiành tình cảm của Đông Thiệu, cái thứ cao thượng rởm, vì cô ta là vợ được thừa nhận. Vy Hàgạt mạnh tay Đông Thiệu.− Buông em ra! Em đi về 1 mình, không cần anh phải làm theo lệnh của bà.Đông Thiệu muốn cười mà không cười nổi, cái nết ghen cũng không bỏ. Anh nói ra điều này đểVy Hà hiểu Mịn cũng rất độ lượng. Đúng là đàn bà.− Anh đưa em ra bến xe. Ngoan về Sài Gòn đi cưng!Vy Hà vùng vằng:− Rồi chừng nào anh về?− Anh chưa biết được, nhưng anh sẽ về sớm. Năm nay là năm học cuối cùng của anh, anh bỏhọc lâu không được. Ngoan! Nghe lời anh, ra đây đón xe.Vy Hà đi vài bước. Để hành hạ Đông Thiệu, cô ôm bụng nhăn mặt:− Ôi! Đau bụng quá đi mất.Đông Thiệu lo lắng vuốt tay lên bụng Vy Hà:− Tại em đi đường xa đó. Mai mốt không được như vậy nữa, anh đánh đòn.Trang 1/52 http://motsach.infoThương Nhớ Bên Chồng Thảo NhiĐược Đông Thiệu dỗ dành, Vy Hà ngoan ngoãn đi theo. Đông Thiệu dặn dò:− Về Sài Gòn, nhớ đi khám thai liền nghe chưa. Em không được xem thường sức khỏe mình.Vy Hà phụng phịu cấu vào hông Đông Thiệu:− Dặn hoài hà. Đi bỏ người ta... mà không hôn 1 cái nữa.Đông Thiệu nhăn nhó:− Đang ở ngoài đường mà em, nhà quê chứ không phải Sài Gòn đâu.Đưa được Vy Hà ra bến xe về Sài Gòn xong, Đông Thiệu mới quay về nhà. Anh bắt đầu lo lắngcơn thịnh nộ của mẹ. Bà Vĩnh vẫn ngồi bên cạnh quan tài ông Vĩnh, còn Mịn đâu không thấy.Đông Thiệu quỳ phía sau lưng mẹ. Thật lâu, dứt phần kinh, bà vẫn không thèm nói đến ĐôngThiệu. Chừng thấy Đông Thiệu quỳ hoài, bà gắt:− Coi mà tiếp khách phúng điếu với. Xem con vợ mày đang ở đâu?− Dạ.Đông Thiệu vội vã đi tìm Mịn. Anh bắt gặp cô đang ngồi gọt khoai thì sà lại gần:− Sao em không ở đàng trước?− Có ba em thay anh tiếp khách rồi. Cô ấy về rồi, hả anh?− Đừng buồn anh, nghen Mịn!− Em biết anh phải xử sự như vậy thôi mà.− Cám ơn em. Trông em mệt phờ phạc quá, em nên đi nghỉ tí đi.− Em muốn làm, vì em là dâu và là vợ của anh mà.Đông Thiệu xiết vai vợ kéo vào mình. Mịn càng dịu dàng cam chịu, Đông Thiệu thấy mìnhkhông có quyền gây khổ cho vợ. Mịn nép mặt vào ngực chồng, cô cảm thấy mình được an ủi đôichút, dù rằng nỗi buồn vẫn đè nặng trong lòng đau buốt. oOoMịn nằm co mình trong lòng Đông Thiệu để anh dặn dò mình:− Anh sẽ không đế tìn trạng cũ xảy ra. Anh sẽ năng về thăm em và thăm mẹ. Ba mất rồi, bổnphận anh phải nặng hơn.Mịn nhìn sâu vào mắt chồng, cô hiểu nỗi khổ tâm của Đông Thiệu. 1 tuần lễ dù lo tang ma chocha, Đông Thiệu vẫn đối xử với cô bằng tình yêu đằm thắm nhất của 1 người chồng yêu vợ. Vậythì cô còn mong muốn gì nữa. Muốn duy trì hạnh phúc gia đình thì phải tạo cho chồng nhẹnhàng khi ở bên mình thôi. Cô chỉ có hậu thuẫn của mẹ chồng, có làm căng ra chỉ thiệt thòi chomình. Có người đàn bà nào không đau khổ khi tình yêu bị chia sẻ?− Anh mong em đừng buồn nghe Mịn. Hãy ráng giữ gìn sức khỏe cho em và cho cả con mìnhTrang 2/52 http://motsach.infoThương Nhớ Bên Chồng Thảo Nhinữa.Mịn xúc động ôm mặt chồng vào đôi bàn tay mình, cô hôn nhẹ lên mắt chồng:− Em sẽ lo cho mẹ, cũng như mẹ ruột của em.− Cám ơn em.Đông Thiệu hôn lên khắp khuôn mặt xinh đẹp của vợ. Càng ngày, anh càng cảm nhận ra vợmình đẹp, từ tâm hồn lẫn thể xác. Anh ôm thật nhẹ qua bụng vợ, âu yếm:− Con có làm em mệt lắm không?− Không đâu, bổn phận của em mà.− Anh có mua mấy thứ thuốc bổ, em nhớ uống. Không uống, lần sau anh về thấy còn nguyên làanh đánh đòn.Mịn phụng phịu:− Nghe mùi thuốc là em đã ghê rồi.− Làm vợ bác sĩ mà sợ thuốc hả?Mịn cười bẽn lẽn, rồi ngập ngừng:− Cuối năm ra trường, anh về đây hay công tác ở Sài Gòn vậy?Đông Thiệu trêu:− Mà em muốn anh ở Sài Gòn hay ở đây vậy?− Tùy anh và mẹ mà, em đâu dám có ý kiến.Đông Thiệu bẹo má vợ:− ...