Giám đốc công ty đầu tiên được kể đến là người (nói theo ngôn ngữ dân gian) có tâm hồn ăn uống. Món khoái khẩu của ông lắm khi dân dã nhưng không hẳn dễ tìm; đại loại dưa không làm từ lá cải mà phải là ngồng cải; trái móc mật dầm chua thay cho cà muối, đòng đong cân cấn kho lá nghệ thích hơn hải sản cao sang
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thương trường Thương trường như chiến trường nên việc đổi ngôi giám đốc công ty là bìnhthường. Lạ là mỗi lần như thế, có mấy anh tự tha hóa hệt như kỳ nhông đổimàu theo thời tiết.Giám đốc công ty đầu tiên được kể đến là người (nói theo ngôn ngữ dân gian) cótâm hồn ăn uống. Món khoái khẩu của ông lắm khi dân dã nhưng không hẳn dễtìm; đại loại dưa không làm từ lá cải mà phải là ngồng cải; trái móc mật dầm chuathay cho cà muối, đòng đong cân cấn kho lá nghệ thích hơn hải sản cao sang… Làngười miền ngược nên sếp khoái những món mang hơi hướng núi rừng; thường chỉnhững người tâm phúc mới chiều được sự tinh mồm của sếp. Bữa liên hoan nào đóở công ty, sếp bất ngờ nhận ra có những người hợp cạ ăn uống nhưng chưa quen.Sếp nhìn mâm cỗ, mắt long lanh, rõ là sự phấn chấn và ngạc nhiên đến cùng lúc.Mắt không rời món nướng chủ lực ăn kèm rau rừng chấm muối ớt, sếp thích thú,hất hàm: “Ai thiết kế?” Đám thực khách nở nụ cười lấy lòng rồi chỉ trưởng phònghành chính. Anh này rụt rè bước tới diện kiến sếp, hai tay xoa xoa như phải ghẻ.Sếp cao giọng “được”; cả đám vỗ tay đôm đốp.Nhóm quyền lực của công ty thường ăn nhậu với giám đốc đâu hay từ đây họ phảichia sẻ khẩu vị chua cay của sếp. Một phần tất yếu trong bữa ăn của sếp là ớt, ôngăn ớt rau ráu như nhai dưa chuột. Các món xào, kho cũng phải cho ớt kha khá mớithích. Hậu quả là ngồi cùng sếp, khối anh đỏ mặt, xuýt xoa, mồ hôi ròng ròng nhưcảm nắng. Một gia vị cũng thuộc nhóm không thể thiếu với sếp là mẻ. Xào thịt khocá, quên gì kệ, quên mẻ là vứt, mà phải tra nặng tay để dậy mùi. Nào phải ai cũngưa chua chua cay cay như sếp, nhưng đành ngậm đắng nuốt cay cho yên chuyện.Kẻ nào đạo diễn những món sướng một người, khổ nhiều người? Không khó chỉ ra- trưởng phòng hành chính, kèm theo là những tiếng lầm bầm “thằng hướngthượng”, “đồ lạng lách”. Ngay khi mới phong thanh nghe công ty sắp có giám đốcmới, anh ta liền bí mật điều nghiên sở thích của bề trên. Ăn là vậy, uống của sếpcũng phải độc chiêu mới xứng tầm. Trà phải hái từ những cây chè shan tuyết trênnúi cao chót vót, thậm chí phải nhờ khỉ hái - anh ta bảo thế. Nếu không phải tràtinh khiết ấy thì trà ướp sen, làm kỳ công như để tiến vua ngày trước. Sau ăn uốnglà hiệp hai thư giãn, vui vẻ. Khoản này đích thị là năng khiếu của những giọng cagắn liền bia rượu do trưởng phòng hành chính chủ xướng. Đám này nhảy như đánhvõ, hát như chửi nhau nhưng lẽo đẽo theo sếp để hiến tế là chính. Ngày nghỉ, thầytrò đổi gió bằng cách ngược lên rừng với chim kêu vượn hú cùng suối khe róc rách.Họ đi săn rồi quây quần bên đống lửa vừa nướng vừa xuýt xoa thưởng thức thànhquả lao động cùng rượu bia lai láng. Hoang dã nhưng không kém phần thi vị khitrưởng phòng hành chính bố trí mấy em chân dài kè kè bên sếp. Âm dương cận kề,rượu bia đưa đẩy, núi rừng chở che, bóng đêm đồng lõa khiến bọn họ thỏa sức điđến tận cùng sự sướng. Sau mỗi cuộc vui, chỉ cần giám đốc vỗ vai “được!” làtrưởng phòng có quyền vênh mặt với đồng nghiệp. Yêu ghét mặc kệ nhưng ai cũngphải nể anh ta về khả năng đi tắt đón đầu nhu cầu của sếp.Từ núi rừng, trưởng phòng hành chính cùng ê kíp hướng thượng quay ngoắt về vớibiển khi công ty có giám đốc thứ hai. Vị này yêu biển từ trong ra ngoài, nghĩa làthích dung nạp hải sản, thích ngâm mình vùng vẫy hàng giờ dưới biển. Trưởngphòng lại lật đật ôm phao theo sếp với vẻ háo hức ngời ngời như thật. Người lũncũn như cái nấm, tròn quay như cối xay, xuống nước chắc chìm không sủi tămnhưng anh ta lẵng nhẵng bu sếp như gà con bám mẹ. Ngặt nỗi, sếp đi bơi đúng vàogiờ vàng cần cho gia đình, nghĩa là sáng sớm và cuối ngày. Mặc vợ con tự lực cánhsinh, trưởng phòng quyết không rời sếp. Trong khi anh ta thả hồn với những cuộcvui bất tận thì vợ ở nhà quấn giò với việc nhà và chăm hai con nhỏ. Mệt nhất làkhoản đưa đón hai nhóc đi học thêm, học kèm triền miên như chong chóng; lắmkhi chị đi mà ngỡ chân không dính đất. Thỏ thẻ ngọt nhạt không xong, chị vùnglên, đùng đùng tìm đến tận nơi chồng du hí, lôi về. Thư thư được mấy bữa rồi đâulại vào đấy.Giám đốc bị thoái hóa cột sống, nghỉ bơi nhưng đồ chừng vẫn thiết tha với biển.Sau một tuần điều nghiên, trưởng phòng hành chính đưa ra tua mới - câu cá. Sếpsướng, vỗ tay đánh đét “hay!”. Ngày nghỉ, thuyền lại rẽ sóng đưa sếp cùng ê-kíptâm phúc ra biển làm ngư dân nửa vời. Mỗi khi sếp câu được cá, cả đám vỗ tay nhưsấm, làm kinh động cả đảo vắng. Nắng gió biển khơi khiến họ đen như cột nhàcháy nhưng không ai muốn bỏ cuộc. Ái ngại nhất khi họ cười, hàm răng trắng lóakhiến khuôn mặt đen càng tương phản. Có anh đen đến nỗi, khi cười mới giúpngười đứng xa xa định vị được những bộ phận trên mặt anh ta. Trưởng phòng hànhchính tất nhiên vừa tiên phong mở lối vừa kiên trì đến phút chót trong những cuộcvui với sếp. Anh ta liên tục bội ước vớ ...