Rốt cuộc rồi Giang Vũ Văn cũng đến được xóm lưới bên ven biển, dừng lại trước cửa một căn nhà gỗ ọp ẹp. Bấy giờ là vào khoảng xế trưa, mặt trời không lưu tình rọi nắng gay gắt trên mặt đất, khắp xóm nhỏ, ngoài bãi cát. Gió biển khô nóng lướt qua, mang theo ít nhiều cát nhỏ và chất nước biển mặn. Sóng biển đập vào nham thạch độc điệu, mệt mỏi, buồn buồn... Toàn xóm nhỏ mệt mỏi rồi, ngủ say dưới ánh nắng hạ thiêu đốt. Lưới cá được móc phơi ở cây ven...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thủy LinhThủy Linh Quỳnh Dao Thủy Linh Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 29-October-2012Trang 1/30 http://motsach.infoThủy Linh Quỳnh Dao Chương 1 -DIV class=noidung id=fontchu style=LINE-HEIGHT: 150% align=justify>Rốt cuộc rồi GiangVũ Văn cũng đến được xóm lưới bên ven biển, dừng lại trước cửa một căn nhà gỗ ọp ẹp.Bấy giờ là vào khoảng xế trưa, mặt trời không lưu tình rọi nắng gay gắt trên mặt đất, khắp xómnhỏ, ngoài bãi cát. Gió biển khô nóng lướt qua, mang theo ít nhiều cát nhỏ và chất nước biểnmặn. Sóng biển đập vào nham thạch độc điệu, mệt mỏi, buồn buồn...Toàn xóm nhỏ mệt mỏi rồi, ngủ say dưới ánh nắng hạ thiêu đốt.Lưới cá được móc phơi ở cây ven đường, thoảng đưa mùi tanh thum thủm. Lưới cá bằng nylon,có chỗ còn dính vảy cá phát sáng dưới ánh mặt trời.Xóm nhỏ có khoảng ba bốn chục gia đình, kiến thiết nhà bằng gỗ giống như nhau. Họa hoằnmới có một vài gia đình xây tường bằng đất. Trên tường cũng máng đầy lưới cá.Gần như nhà nào cũng nửa mở nửa đóng, có thể giúp nhìn thấu vào trong nhà, thấy nào tượngthờ, ghế, ván ngựa... Trên ván ngựa có thể có trẻ ngủ say hoặc bà lão ngồi vá lưới, mắt lim dimchừng như ngủ gục.Sự xuất hiện của Văn không làm động giấc xóm nhỏ. Chỉ có vài em bé đang chơi trước cửa gởicho Văn đôi ba cái liếc hiếu kỳ.Thôn trang ngủ rất saỵ Con trai trong xóm ban đêm ra khơi bắt cá, sáng sớm quay thuyền về,cho nên giờ nầy là giờ nghỉ của họ. Văn cầm bọc đồ đạc, lưng đeo một sắc sách vở, đi lướt quatừng nhà tìm số. Sau cùng, Văn dừng lại trước căn nhà gỗ ọp ẹp nầy.Không sai với dự liệu của Văn là mấy, nhà nhỏ yên tịnh và đơn giản, có tường thấp, nhưngkhông có cổng. Tường chừa một kkhoảng trống rộng đủ cho một người ra vào. Trong tường cómột cây đa vừa già vừa to, râu tủa dài chấm đất. Thân cây sần sùi, có đến ba người ôm khônghết. Nhánh cây buông thõng không biết bao nhiêu là rễ đong đưa theo gió như râu dài lướt thướtcủa ông lão trang nghiêm.Dưới gốc đa còn có băng đá. Trên băng bây giờ có một con gà trống lớn ngang nhiên, vênh váo,ngẩng đầu hùng vĩ liếc người lạ mặt ngoài tường. Trông gà có vẻ kiêu ngạo, tự phụ, ra vẻ ta đâynhứt thế. Dưới băng, mấy gà mái và một bầy con đang đùa giỡn.Văn thở hắt hơi ra, ánh nắng gay gắt rọi chiếu Văn muốn xỉu, mồ hôi vã ra ướt áo. Khoa chânbước vào cửa, Văn đi xuyên một sân trống nhỏ, đưa mắt nhìn qua cánh cửa khép hờ. Trong nhàkhông ai, trên bàn vuông trước tượng thần hãy còn nửa mâm cơm lỡ dở.Văn dừng lại mấy giây mới cất cao tiếng gọi:- Có ai ở nhà không?Không thấy ai ra, cũng không có ai trả lời. Đẩy hai cánh cửa khép hờ, Văn bước vào trong. Nhàkhông lớn, nền đất, tường gạch, tương dối sạch sẽ. Không hiểu sao trước thần tượng hãy còn lửaTrang 2/30 http://motsach.infoThủy Linh Quỳnh Daokhói, một làn khói xanh lặng lẽ tỏa lan.Văn để ý quan sát căn nhà, để sách và bọc đồ đạc trên bàn trước mặt, mơ hồ nghĩ rằng nơi nầycó thể là nơi đọc sách và nghỉ dưỡng tốt. Tai Văn chừng nghe văng vẳng lời Hùng:-Văn đừng đòi hỏi nơi căn nhà nhỏ ấy quá nhiều, nó không như sự tưởng tượng quen thuộc củaanh trong cuộc sống ở chợ đâu! Anh đã một lòng một dạ muốn đến đó sống một thời gian thìanh cứ đi! Nhà mình bây giờ chỉ có một bà cô, các phòng đều trống, mình thà ở chết dí trongthành chớ không thích về. Bà cô không cầu mà được có người đến ở sẽ mừng lắm. Anh cứ tới,nhưng xin đừng mang cái đầu óc chữ nghĩa mà vẽ vời ra một thứ biệt thự gì ở bãi biển. Ở đó chỉlà một xóm lưới, nhà cây thô lậu, bảo đảm anh đến không đầy tuần lễ sẽ phát chán...Sẽ chán chăng? Văn nhìn làn khói xanh nghi nhút trước tượng thờ, nhìn ánh nắng chói chang,nghe được không xa lắm tiếng sóng biển rì rào...Sẽ chán chăng? Văn không biết. Nhưng trước tiên là ở nơi nầy sẽ không có sự quấy rầy tình cảmnhư đô thị phức tạp, sẽ không có chuyện dũa mòn lòng người. Ở đây có thể giúp Văn khôi phụclại tự tin, tìm lại những gì đã mất.Văn tin là có thể lợi dụng được thời gian ở đây để học lại, bù trừ cho hai năm rồi Văn bỏ phếhọc hành và dưỡng lành cõi lòng đầy ngấn tích thương đau. Sau đó, Văn sẽ vỗ đôi cánh bịthương mà bay cao, bay cao, bay càng cao, càng xa, bay cho số người khinh Văn thấy, bay cho
àng thấy.Nàng! Văn cắn môi, cắn mạnh, cắn đau đến Văn nhảy nhổm. Bây giờ Văn mới nhớ là mìnhđang đứng trong nhà, xuất thần.Văn bước một bước dài, thò đầu nhìn hướng ra nhà sau. Rồi lại cất tiếng gọi:- Có ai ở nhà không? Thưa, có ai ở nhà không?Lần này, tiếng gọi của Văn được đáp. Một bà cũ khệnh khạng từ phía sau bước ra, mặt đầy vếtnhă ...