Thông tin tài liệu:
Mọi thứ, mọi tình huống có thể diễn ra bất cứ lúc nào như bản chất trôi chảy của cuộc sống cho dù bạn không hề mong muốn. Như truyện ngắn này, tất cả được phát hiện, ngắm rọi trong một ngày đẹp trời. Dương chuẩn bị ra khỏi nhà. Anh không nhớ hôm đó thứ mấy. Mà cũng chả cần thiết. Có thể bất cứ ngày nào trong tuần. Chỉ có điều rõ ràng đó là một ngày nắng đẹp. Mặt trời uể oải lên chậm. Nó chùng chình trong mây trắng như vẫn còn ngái ngủ, quấn mình...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thuyền đắm ngày đẹp trờ Thuyền đắm ngày đẹp trời TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HỮU HỒNG MINHMọi thứ, mọi tình huống có thể diễn ra bất cứ lúc nào như bản chất trôi chảy của cuộcsống cho dù bạn không hề mong muốn. Như truyện ngắn này, tất cả được phát hiện,ngắm rọi trong một ngày đẹp trời.Dương chuẩn bị ra khỏi nhà. Anh không nhớ hôm đó thứ mấy. Mà cũng chả cần thiết. Cóthể bất cứ ngày nào trong tuần. Chỉ có điều rõ ràng đó là một ngày nắng đẹp. Mặt trời uểoải lên chậm. Nó chùng chình trong mây trắng như vẫn còn ngái ngủ, quấn mình trễ nảitrong chiếc màn nhung. Vài tia nắng ấm áp rắc qua tán lá. Rồi cái màu vàng óng như lentrải thảm, kéo sợi đến tận cuối chân trời. Dương đẩy xe ra cửa. Tâm hồn vui lắm. Môianh vẩu lên, ngậm điếu thuốc. Một hơi rít sâu. Làn khói rê vào tận đáy phổi chất ngấtgiác cảm. Mùa thu đã về. Hơi lạnh tràn mọi ngõ. Nửa khuya, cơn mưa lớn. Như cuốn đihết những bụi bặm, rác rưởi đời anh. Những ngày vừa qua anh đã sống buồn quá! Lònghẹp như một vỉa hè bị hàng quán chiếm dụng, nhôm nhoam, chật chội. Những mặt ngườihầm hố, nham nhở khai quật. Những mưu mô nháo nhoàng, tăm xỉa, đớp đáp. Nắng xốiđỉnh đầu. Bất chợt, Dương thèm cơn mưa. Và giờ đây, lúc này, thời khắc chuyển mùa!Một ngày đẹp trời đã đến! Nhưng Dương có biết đâu! Trước và sau một phút chẳng đãtừng có những đổi thay làm rung chuyển thế giới hay sao?Còn bây giờ thì Dương đang vui. Anh đến quán cà phê để gặp một người quen cũ từ lâubặt tin. Hình như y đi làm ăn xa, vừa trở về. Địa điểm hẹn thơ mộng, nhiều bóng cây.Nhưng vừa bước vào thì cũng là lúc chiếc điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số máy lạ.Người bạn xin lỗi vì không thể đến được. Y biện bạch một lý do đầy hồ nghi. Rối rắm vàkhó hiểu. Những mẩu tự loăng quăng không dấu càng làm Dương không tin vào mắtmình. Tạm chấp nhận thế này, một cuộc hẹn bị hủy vào đầu buổi sáng đẹp trời. Thế thôi!Còn vì sao thì có ngàn lẻ một lý do. Và Dương quyết định vẫn ngồi xuống. Anh gọi càphê. Không việc gì phải vội với buổi sáng đẹp như thế này. Cuộc đời có bao lâu. Khôngtận hưởng thì thật uổng phí. Rồi anh thoáng có ý nghĩ là nên gọi thêm một ai thế vào chỗngười đã vắng mặt. Ai cũng được. Điều đó không còn quan trọng. Dương mở danh bạđiện thoại, vừa hút thuốc, vừa dò vu vơ. Những hàng tên chớp lướt vô vị dưới mắt anh.Anh cố hình dung một gương mặt rồi lơ đễnh bấm đại. Sau vài nhịp chuông rè rè, mộtgiọng nói trầm đục cất lên làm anh giật mình. Một tiếng cười khùng khục mắc trong cổ.Một khứa (*) nào đó mà anh chưa kịp nhận ra đã vội nhận lời là rất sẵn lòng, đến ngay. Yđang ở rất gần và sẽ có mặt chỉ trong dăm phút nữa.Khi khứa bước vào, Dương ngớ người vì đó không phải gương mặt anh mong đợi. Thì raanh đã gọi nhầm vì trong điện thoại lưu quá nhiều tên trùng nhau. Nhưng rõ ràng là ngườimà anh thực sự mong muốn như thế nào thì chính anh cũng không rõ. Chỉ biết rằngDương tràn trề thất vọng. Trong khoảng mù của trí nhớ, Dương chỉ biết đây là đối thủ củamột đối tác trong một đối vụ nào đó. Hoàn toàn không thích hợp với không gian buổisáng đẹp và tâm trạng của anh. Mọi việc có vẻ muộn màng khi tiếp tục trượt ra ngoài ýđịnh. Khứa luôn tỏ ra nhã nhặn, là một tay biết điều. Tuy nhiên, cuối buổi, khứa lại vụngvề quá đỗi: - “Ông vẫn làm ở chỗ cũ hả? Đã chuẩn bị gì chưa? Thuyền sắp đắm rồi!...”.Lại là một sự cố rơi ra ngoài vòng kiểm soát. Cả hai chia tay nhau đắng đót và vội vãtrong cảm giác cố chạy thoát khỏi cục nợ…***Thuyền sắp đắm. Là sao nhỉ? Tại sao khứa biết mà nói với Dương nhỉ? Nếu đã thế rõràng nhiều người biết. Còn anh tại sao lại không? Công việc của mình đáng ra, anh rõhơn ai hết mới phải chứ? Đúng là một tin không đáng chút nào vào buổi sáng đẹp trời. Kểtừ ấy, Dương biết mình khó bình yên được nữa. Có một nỗi buồn râm rỉ, len lỏi ứa trào.Tim đập mạnh vì linh cảm mơ hồ một sự cố nào đó đang chực bủa xuống. Dương phấpphổng rà soát lại công việc. Anh định tâm và cố nhoài sâu xuống cái hố cảm giác để vựctìm những chuỗi sự kiện liên đới về hình ảnh con thuyền sắp đắm mông lung nào đó.Vàanh đã tìm thấy. Thì ra anh đã lơ đãng. Mà cũng chẳng phải. Anh linh cảm, thoáng biết,nhưng đã cố quên đi. Thiên hạ máu thật! Chẳng việc gì không đánh hơi được! Dương làtay cạo giấy, chữa ro-rát quèn trong một tờ báo nhỏ. Chính xác đó là một tạp chí ra hàngtuần chuyên về điện tử, công nghệ thông tin. Gần đây, khi kinh tế thế giới suy thoái, dưchấn của nó đã lan tỏa những chân rết khó khăn bò vô hình trong đời sống. Nghe phongphanh tờ báo của Dương không còn thuận lợi trong phát hành. Thị phần trong thị trườngrộng lớn vốn đã nhỏ bây giờ càng bị thít chặt lại. Nhiều nhà đầu tư là các hãng công nghệlớn như điện thoại, laptop, máy tính…đã rút ra. Những cuộc thương lượng quảng cáokhông thành. Ti-ra phát hành giảm sút nghiêm trọng. Những số báo in xong chuyển đicác nơi đến hẹn lại trở về gần như y nguyên. Một sự phũ phàng khó có thể chấp nhận nổi.Không hiểu bây giờ người ...