Đêm nay Con nước có tràn dòng kinh nhỏBa có dầm mình cứu bờ ruộng mong manh Dòng đời thì cứ trôi miên man, chẳng có bến dừng. Nhiều lúc sóng gió, tôi tưởng chừng mình sẽ mãi ngã gục trên dòng đời ấy. Nếu như không có tía… - Má à, tuần này con đi du khảo với lớp. Chắc cũng phải hơn bảy trăm ngàn đồng đó má. Má không nói một lời nào, trầm ngâm ngồi giữa bốn bề lộn xộn bao với lưới. Tuần trước về nhà, tôi đã có nói với má về chuyến đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tía ơi! Đừng có sao nghe tía! Tía ơi! Đừng có sao nghe tía!Đêm nay Con nước có tràn dòng kinh nhỏBa có dầm mình cứu bờ ruộng mongmanhDòng đời thì cứ trôi miên man, chẳng có bến dừng. Nhiều lúc sóng gió, tôi tưởngchừng mình sẽ mãi ngã gục trên dòng đời ấy. Nếu như không có tía…- Má à, tuần này con đi du khảo với lớp. Chắc cũng phải hơn bảy trăm ngàn đồngđó má.Má không nói một lời nào, trầm ngâm ngồi giữa bốn bề lộn xộn bao với lưới. Tuầntrước về nhà, tôi đã có nói với má về chuyến đi du khảo thực tế ở Huế. Nhưng lầnđó trong nhà bộn bề công chuyện nên má chỉ ừ cho qua rồi không bàn thêm mộttiếng nào. Phải chi mà má nói thêm một tiếng, một tiếng thôi để tôi biết được lòngmá. Còn đằng này má cứ im lặng mãi. Mà má không nói thì tôi cũng biết đượcphần nào. Nhà lúc rày cũng ngặt lắm, nhiều khi về nghe má than mà đứt từng đoạnruột chứ chẳng chơi. Má nói nay mai gì đây người ta lại lấy tiền công xịt thuốc,ngày kia phải đi đám cưới nhà chú ba Thứ, rồi ngày mốt nọ phải đóng tiền bảohiểm cho tía bây. Một trăm thứ tiền, một ngàn thứ nợ, rồi thì tiền đâu mà cho bâyđi chơi. Nghĩ má đã khổ nhưng nghĩ tía lại càng thấy khổ hơn. Thôi thì tôi cũngchả buồn đi.Tôi vô lẹm ngồi may bao với má. Nghĩ cũng nhanh, mới đó mà đã gần cắt lúa, tôinghe má nói năm nay lúa tốt, chắc được mùa. Trong xóm, nhà nào nhà nấy đều thủnhiều bao hơn mọi năm để chờ hứng lúa. Mà nghĩ cũng phải, không được mùa saođược, năm rồi lũ thiệt lớn, chỉ còn một chút nữa là bằng đỉnh lũ lịch sử năm 2000.Lũ lên cao thì phù sa nhiều. Những hạt phù sa đỏ nặng chan đầy trong từng lớp đất.Những hạt phù sa mà tía với má đã tích góp nuôi lớn anh em tôi trong những nămdài gian khó. Tất cả đều nhờ vào nó cả.Có tiếng kêu của người nào đó ngoài cửa. Căn nhà tuy rộng nhưng thông từ đằngtrước ra đằng sau, chỉ cần kêu nhẹ một tiếng thì dù ngồi tuốt sau bếp cũng nghe rõmồn một.- Chị Sáu ơi! Có đồ từ Cà Mau chuyển về nè chị.Má lật đật bỏ hết công chuyện, chạy ra đằng trước. Không cần phải đoán mò lungtung, má biết ngay đó là thuốc của tía. Đâu xa gì, chính tuần rồi má đích thân gọiđiện thoại nhờ anh Tám hốt giùm đó thôi. Mà cũng tội nghiệp anh Tám, hết hốtthuốc cho má bị thoái hóa cột sống, giờ lại tiếp tục hốt thuốc cho tía nữa. Làm thìlàm chứ chưa bao giờ nghe đòi tiền công. Bởi vậy mà má cũng quý thằng cháu nàylắm.Má đem thuốc để trên bàn rồi quay lại với công việc ban nãy. Tôi ngước nhìn racửa, trời chiều phủ một màu trứng gà vàng tươi. Khuất sau hàng bạch đàn, cánhđồng lúa chín cũng ánh lên một sắc vàng rực rỡ như báo trước một vụ mùa bội thu.Tiếng đài phát thanh vang lên trên cây cột điện trước cửa nhà. Năm giờ rồi chắc tíacũng sắp về…- Ông coi rửa tay, rửa chân rồi lên ăn cơm. Tui biểu thằng Nam đi mua dầu rồi đó,tối ông đi coi chạy nước lúa nghe.Vậy là tối nay tía không ở nhà, tía phải đi canh nước. Mấy ngày cuối vụ là vậy, saimột chút là tiêu ngay. Mình làm cực cả vụ mà mấy ngày này lại lơ là thì chỉ cónước đổ nợ. Biết thế nên dù đi làm đồng mệt suốt từ sáng, tía vẫn không bỏ việccanh nước đêm này.- Tía à, tối nay con đi với tía nghe.- Bây đi chi? Ở nhà ngủ đi, sáng còn đi Long Xuyên.- Thôi tía cho con đi với tía đi. Lâu rồi không có đi làm đồng đêm nên thấy nhớnhớ.- Nhớ tổ cha mày. Cực gần chết luôn mà nhớ nỗi gì. Mà thôi, đi thì đi.Cơm nước xong, hai cha con ra nằm vắt chân lên võng nói chuyện đời xưa.Chuyện xưa thì dài, dài đến nỗi suốt hai mươi hai năm ròng, từ lúc tôi lọt lòng chođến nay mà tía vẫn còn chưa kể hết. Hồi đó tía xấu như “ma”, đen thui, thành rađâu có ai ưng. Rồi người này làm mai, người kia làm mối, trời xui đất khiến rồicũng gặp được má bây. Mà hồi đó bả đâu có chịu tía, cậu bây thúc ép dữ lắm bảmới chịu. Rồi cũng ở chung một nhà, cũng có ba đứa con như ai. Lắm lúc chuyệnđời thăng trầm, tía kể mà tôi tưởng chừng như trong lòng tía đang rưng rưng từnggiọt nước mắt. Tôi chợt chạnh lòng nghĩ về những ngày tháng cũ, những năm tôicòn rất bé với cái cảnh trong nhà thiếu trước hụt sau. Còn bây giờ thì…- Bảy giờ mấy rồi đó. Ông coi đi là vừa.Tía quay qua lấy can dầu với cái tay quay để sẵn bên hông nhà rồi mặc cái áo làmđồng vào. Nhìn tía tôi tưởng chừng như thấy đâu đó bóng dáng một người lính oaihùng sẵn sàng xông pha trận mạc. Chiến tích chính là những vết chai tay, nhữngdấu ốc cắt và cả những nét nhăn hằn sâu trên khuôn mặt hay cười.Tôi với tía bước ra đồng, gió thổi hiu hiu, hơi lạnh tràn vào người như những mảnhve cắt vào da thịt. Nhưng không hề gì, tía quen rồi và tôi cũng vậy, một thói quenđược trui rèn qua bao nhiêu năm tháng cùng ăn cùng ở với cánh đồng quê này.Miếng đất của gia đình tôi nằm ở gần cuối cánh đồng. Nó lọt thỏm giữa một vùngtrũng mà chung quanh toàn là gò cao. Chạy nước ở đây không phải là chạy nướcvào ruộng như ta vẫn thường nghĩ mà là tháo ra ngoài để lúa khỏi úng chân. Làmđất lung là vậy, lắm lúc muốn bán quách đi cho đỡ cực, nhưng bán rồi thì lấy gì màsống, rồi ăn bằng cái gì. Bởi vậy lúc ...