Cuộc chinh phục dãy Trường Sơn khiến tôi hoàn toàn kiệt sức. Cái ba lô quá nặng mà tôi không thể vứt bỏ một thứ gì trong đó đã kéo tôi ngược lại với sự sống. Nằm vật xuống rồi lã đi, tôi đã từng nghĩ mình đang dưới huyệt - người ta chôn tôi khi tim tôi chưa thật sự ngừng đập. Tay tôi chạm vào quan tài, sặc mùi dầu tràm hay nhựa thông gì đó. Tôi cố đẩy nắp quan tài trong trạng thái mê man, cảm giác như Sisyphusphải lăn tảng đá lên đỉnh núi; tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiên thiên vũ nữ Tiên thiên vũ nữ TRUYỆN NGẮN CỦA NHUỴ NGUYÊNCuộc chinh phục dãy Trường Sơn khiến tôi hoàn toàn kiệt sức. Cái ba lô quá nặng mà tôikhông thể vứt bỏ một thứ gì trong đó đã kéo tôi ngược lại với sự sống. Nằm vật xuống rồilã đi, tôi đã từng nghĩ mình đang dưới huyệt - người ta chôn tôi khi tim tôi chưa thật sựngừng đập. Tay tôi chạm vào quan tài, sặc mùi dầu tràm hay nhựa thông gì đó. Tôi cốđẩy nắp quan tài trong trạng thái mê man, cảm giác như Sisyphusphải lăn tảng đá lênđỉnh núi; tôi ráng sức lăn, mãi mới lên gần đến chóp, thì tảng đá, vùi luôn cả tôi xuốngvực.Sự kiệt sức lôi tôi vào giấc ngủ mà trong đấy, chỉ một phần hồn mắc lại để duy trì từngnhịp đập yếu ớt của tim. Tôi không rõ đấy có phải là cảm giác trước khi chết của conngười hay không? Bởi không hề có một sự bảo đảm nào cho thấy tôi sẽ trở về được căngác trong ngôi nhà mình để viết tiếp những trang khảo cứu về nền văn hóa của mộtvương quốc đã tàn phai. Cũng có thể, lũ ruồi nhặng đã đánh thức bản năng của tôi. Chúngthật sự không cho tôi được chết! Chẳng hiểu sao nơi tôi nằm lắm ruồi nhặng đến vậy.Chúng bu lấy tôi cứ như tôi là xác chết. Cũng có thể, bên cạnh tôi là xác chết đã lên troicủa loài động vật bậc thấp, hay một đống cứt... Mà không. Tôi không hề nghe mùi thối.Chỉ thấy ngai ngái, ngậy ngậy… Tôi cứ ngây ngây như vậy đến hết đêm, qua ngày.Mở mắt, rùng cả mình. Đúng. Xác chết. Xác của một đứa trẻ mới lọt lòng. Đôi nhân tìnhkhốn nạn nào đó đã bỏ đi khúc ruột chưa mở mắt của mình. Ruồi nhặng bu kín đen, nhưtấm áo của thần Shiva ban ơn. Tôi vẫn không nghe mùi thối. Đấy là sự lạ nhất trongchuyến đi ngót hai mươi ngày dọc theo dãy Trường Sơn đầy hiểm hoạ này. Tôi khôngcòn sức để vào bản gọi người. Mang đứa trẻ đi, cũng là điều không thể. Tôi bắt đầuđào… Tôi dùng chút sức lực còn lại của mình đào cái huyệt cho đứa trẻ ngay sát bêncạnh chỗ nó nằm, (như đang đào huyệt cho chính mình)… Một phiến sa thạch lòi ra. Tôikịp kìm hãm sự vui mừng khi nhìn lại xác đứa trẻ. Vẫn ruồi nhặng che thân, vẫn cái mùingai ngái, ngậy ngậy. Phiến sa thạch (tôi ước hình nó như đầu con cá heo) chi chít chữ,ăn sâu xuống đất. Tôi cứ thế mà đào, hứng khởi, ân hận. Và. Một cái hũ nằm dưới phầnđáy phiến sa thạch, màu gạch sống. Trước đây, tôi đã từng chứng kiến những cái hũ củangười Hời, và lúc này tôi đã dám chắc chính nó.Tôi lo, và sợ. Không kể đến cái hũ, phiến sa thạch chi chít chữ Sanskrit này là một tài liệuvô giá. Tôi bình tâm. Đào chệch cái huyệt hơn nửa mét, mở ba lô lấy bộ quần áo lót chỗnằm cho đứa trẻ. Vùi lại. Tôi cũng vùi luôn phiến sa thạch. Trong đầu tôi hiện lên một kếhoạch mang tảng đá này về, với nguyên tắc: cẩn thận, chắc chắn, bí mật. Song khi bướcvề thì tôi buồn rượi. Phần vì đứa trẻ… Phần vì, ai sẽ đọc cho ra những dòng cổ tự (tôithấy cùng loại với chữ trên các bia kí của người Chăm). Người Chăm bây giờ không đọcđược chữ của ông cha mình; tôi cũng loại ra những giáo sư đầu ngành, các học giả… Sựthất vọng kéo dài, kéo dãn các dây thần kinh não… cho đến khi tôi nhớ ra một ngườiChăm tồn tại trên vùng châu Rí cách mấy thế kỷ trước.“---”-Tôi là người luôn tin có một thế giới siêu hình với đầy đủ mọi giai tầng linh hồn. Tuynhiên tôi sẽ không tin thần Chén nến không trực tiếp nói chuyện với thần. Mong muốnhiểu hết những dòng chữ khắc chạm trên phiến đá, về đến nhà, chưa hết cơn say đất sauchuyến xe toàn dốc đèo, tôi đã tới nhà cô bạn từng chơi với thần Chén suốt chục nămnay.Hơn tôi ba tuổi, bạn tôi đã ngót hồi xuân song khuôn mặt, ai nhìn cũng dễ nhận ra là thờicon gái rất đẹp. Lâu rồi bạn tôi cũng không ngồi với thần Chén, nhất là sáu tháng quaphải đưa chồng đi chữa bệnh ở Sài Gòn. Nghe tôi hỏi về thần, bạn tôi lên lầu mangxuống… Một tấm lịch treo tường, mặt sau bốn viền được chia hình vuông sao đủ 24 chữcái từ A đến Z; ở giữa có thêm một vòng tròn chia cho 11 chữ số (cả số 0), vòng tròn tâmtrong cùng chỉ vừa đặt úp cái chén mắt trâu. Ai muốn hỏi điều gì cứ đặt hờ ngón tay lênđít chén; chén sẽ tự chạy đến chữ cái nào, trở vào chỗ xuất phát - chữ cái đó được thừanhận.Tôi run run đặt tay… Tế nhị, bạn tôi cho hay tôi muốn hỏi gì chỉ cần hỏi trong đầu.Tôi niệm: “Thần Chén, thần là ai?”Cái chén rục rịch rồi chạy, vòng qua chữ cái này đến chữ cái khác, mãi mới dừng lại ở ôD…Bạn tôi xen vào:“Dê” cũng là “đê”, “u” cũng là “ư”…Từ ô D chén quay trở lại vòng tâm, vậy là chữ D được chấp thuận. Cái chén đã chạynhanh hơn, đến ô U, rồi đến ô N, đến ô G… Chúng tôi ghép được câu: “Đừng gọi ta làthần. Ta là một linh hồn”.Tôi hơi run, sợ thần Chén phật ý. Bạn tôi giục:“Anh hỏi tiếp đi. Anh thành tâm thần (bạn tôi vẫn quen gọi thần Chén) mới trả lời đó. Cónhiều người đến đây thần cứ chạy lung tung. Hỏi thần chạy chi lạ rứa. Thần bảo, họ thửta”.Tôi hỏi bạn:“Sao thần (tôi cũng liều gọi như vậy, bởi tôi nghĩ không còn danh từ nào xứng đáng hơnđể xưng hô với thần Chén) ...