Hắn vào rừng mang theo chiếc cưa máy nhỏ, ít thức ăn cùng vài thứ vặt vãnh theo người. Mùa này mưa đã ngớt, chỗ ăn ngủ không phải lo nghĩ nhiều, cái võng chiếc mền vừa dầy, ít gói mì chiếc cà mèm chút trà là đủ. Điều cốt yếu là làm sao kiếm cho được vài cây gỗ nhóm một mà mấy tay thợ đóng đồ móp đang cần là sống khỏe qua cái tết. Mẹ kiếp tết với chả nhất năm nào cũng làm ông vắt chân lên cổ mà chạy....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiếng chim hót đâu ta Tiếng chim hót đâu ta TRUYỆN NGẮN CỦA ĐỖ BÀNHắn vào rừng mang theo chiếc cưa máy nhỏ, ít thức ăn cùng vài thứ vặt vãnh theo người.Mùa này mưa đã ngớt, chỗ ăn ngủ không phải lo nghĩ nhiều, cái võng chiếc mền vừa dầy,ít gói mì chiếc cà mèm chút trà là đủ. Điều cốt yếu là làm sao kiếm cho được vài cây gỗnhóm một mà mấy tay thợ đóng đồ móp đang cần là sống khỏe qua cái tết. Mẹ kiếp tếtvới chả nhất năm nào cũng làm ông vắt chân lên cổ mà chạy.Mấy lần trước vào rừng sao vắng lặng ! hôm này bỗng tiếng chim nhiều qua ta, tiếngchào mào chao chít, tiếng họa mi thánh thót, tiếng bồ chao lào khào, nghe đến là khoái.Hắn vừa đi vừa nhìn lên cây miệng lẩm bẩm. “mẹ kiếp kiếm cho cu Tõm một con chơixuân, có chú chim cũng vui nhà vui cửa”. Tai nghe tiếng chim hót, mắt nhìn hết cây nàyđến cây khác, chân bước khập khưỡng như kẻ say tình đầy hưng phấn. Mà không say saođược khi hắn có mối hàng, mối xịn làm được ăn cả năm cả đời không hết. Đang vẩn vơvới những toan tính sáng bưng, bỗng hắn bước sập vào chiếc bẫy của lũ thợ săn. Tiếngkêu trời… váng cả khu rừng và cái đau buốt lao lên tận óc, mắt nổ đom đóm chan hòahoa cà hoa cải chấp chới bay rồi tím tái cả bầu trời. Hắn ngất đi một lúc sau mới tỉnh lại.Mở mắt nhìn thấy bàn chân trái rách lát te tua như bị treo bổng lên khỏi mặt đất khoảngba mươi phân. Mồ hôi vã ra toàn thân hắn thấy đau điếng và thật sự hoảng sợ: “Quân chóchết sao chỗ nào chúng nó cũng bẫy lung tung cả, mả mẹ chúng nó chó thật”. Tiếng chimvẫn ríu rít, đâu đó còn có tiếng cười nho nhỏ mùi thuốc lá khen khét. Hắn nhìn nhữnggiọt máu chẩy từ vết thương chui qua lá cỏ, miệng vừa rên vừa lẩm bẩm chủi rủa đồngloại rồi cố gắng nhoài người gỡ chiếc bẫy đang bám chặt nơi bàn chân. Căng rồi bị nhưvầy còn làm ăn chi nữa. hắn nghĩ đến vợ đến mấy miệng ăn trong những ngày tết mà đôimắt nhòe đi cái đầu như muốn nổ tung ra. Hắn bỗng sợ đủ thứ, căm giận mọi loại người,giật máy cưa nổ vang phá nát chiếc bẫy, hạ luôn mấy cây gỗ cỏn con cho hả giận, mấythằng bẫy chim nghe động chạy ào tới chửi rủa là hét.- Ê thằng giặc già mi làm chi mà khua âm ĩ lên vậy, tao vừa lùa được mấy con chim quými đuổi sạch hả.- Chim cái con mẹ chúng mày, bẫy bủng lung tung làm gẫy chân bố đây này. Cút cúthết…- Ngon he rừng của cha hả. Tụi này bẫy chim đụng chi mấy cái bẫy thú.- Không chim thú gì giáo chọi, bố mày phá hết.Nói rồi hắn cầm máy vung lên mấy thằng bẫy chim hoảng vía chạy toán loạn. loa đài dâyrợ rối mắc lung tung, hắn vung máy cố chịu đau cắt tuốt, tụi bẫy chim hoảng sợ chạynháo nhào kêu to: “ hắn điên rồi tụi bay ơi chạy thôi !” đuổi theo tụi bẫy chim đến bìarừng hắn ngã xuống thở dốc sự tức giận mềm lại.***Căn nhà của hắn nằm gần khu nghĩa địa mới, nói là nhà cho nó có chứ thực ra chỉ là mộtcái lều nhỏ cho mấy nhân mạng ra vào. Vợ hắn nhặt ve chai, cả ngày chạy theo chiếc xeđạp không khố bữa no bữa đói, mấy đứa con lang thang bới rác tìm miếng ăn nơi nghĩađịa, khi nhánh chuối, lúc đĩa sôi gói bánh. Chả phải hắn muốn vậy mà hình như đời bắthắn phải sống như thế. Sinh ra từ nhỏ đã khổ, lớn lên lại càng khổ hung, tưởng lấy vợ đổiđời không ngờ cứ hết gặp nạn này lại đến nạn khác. “Đời chó thật”, hắn bò cà nhắc ra xe,chiếc xe rúi trong bụi lau sậy hơi sâu làm hắn kéo muốn nín thở. “Về nghỉ băng bó rồitính tiếp, đi không khéo nhiễm trùng bỏ mẹ”. Cũng may là bị cái chân trái đi chậm số nàocũng được, còn cái chân để thắng là không lo. Hắn về đến nhà, cô còn gái út reo lên.- Cha về sớm vậy cha.Hắn cố cười trả lời con.- Cha bị sập bẫy đau quá không thể đi được nữa, con đi mua cho cha ít bông với chai ô xigià nghe.Vợ hắn đang ngồi nhặt rau, thấy chồng đi cà nhắc vào nhà đã chán khi nghe tiếng sập bẫythú lại càng bực, bỏ rau, chạy tới coi chồng bị làm sao? Có nặng không.- Trơi ơi đi đứng chi lạ rứa, mắt để trên trời à mà lại sập bẫy. hay lại ngó theo con nào.Hắn vừa tức vừa buồn cười, con vợ mình nó ghen lạ. Đã đến nước sập bẫy ở trong rừngđau bỏ mẹ còn gái gú chi nữa, mà gái nào ở trong rừng. Thấy chồng không nói, con vợlàm già.- Sao, không nói được nữa rồi hả ?- Im cái miệng đi, không thấy tao đau toát mồ hôi hột đây à.ở đâu sinh ra cái loại ngu nhưthế, rừng lấy đâu ra gái.- Ai bảo không có gái. Người ta nói gái già dạt vào rừng, nhưng thằng đào đãi vàng,thiếc, bau xít, thợ rừng dính sida đầy ra đó. Đừng tưởng tôi không biết, về mà lây bệnh làtôi sẻo.- Sẻo cho nó nhẹ, vướng bỏ mẹ ích gì.Con vợ cười hì hì…chêm câu “ nhớ nhé” rồi bỏ đi nấu ăn. Hắn đón lấy thuốc bông băngtừ tay con lau chùi vết thương rồi vào giường năm nghỉ thiếp đi lúc nào không biết. chỉđến lúc vợ gọi.- Cha nó dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc mấy cái vết cắt ấy không đùa được đâu.Hắn ngồi dậy nhìn tô cháo thịt nghi ngút khói lẫn với tiêu hành mà thấy nôn nao ruột gan.Chợt nghĩ : Sáng nay còn mấy chục nó đưa cho mình cả tiền đâu mà mua sang vậyta…hay lại vay mượn cuối năm lấy đâu mà trả, nuốt nước miếng đầy họng hắn lí nhí hỏi.- Ủa sáng còn mấy đồng bà đưa tôi cả, tiền đâu mà mua thức ăn ngon vậy nè.- Buổi nay gặp hên, nhà ông Lâm cho mấy thùng vỏ bia, rồi vỏ rượu tây. Bán cũng đượcmấy chục. ông ta cho cái bếp gas còn dùng tốt mình à. Nhà giầu có khác thay bếp thay đồhoài. Ông ta nói bây chừ người ta sài lò điện lò vi sóng, bếp từ bếp cồn chứ ai sài gasmini lỡ nó nổ thì bỏ mẹ. Con người mới quý chứ phương tiện vật dụng là cái đinh gì.- Ừ có tiền có của thì sài sang chứ như mình thì củi cũng chả có mà đun.- Minh ăn đi rồi nghỉ cho nó khỏe, chân cẳng vậy còn đi đâu nữa, mai ở nhà mấy mẹ contôi đi. Cuối năm nhà giầu dọn dẹp nhà của lũ nhà nghèo ve chai có khối thứ để nhặt. Tôinói thằng Mật với con Phương đi cùng.- Tùy bà, biết tụi nó có chịu đi không, hay lại mắc cỡ sĩ diện…- Con cái người ta đi đầy, ăn cắp ăn xin mới ngại chứ đi mua ve chai sao lại mắc cỡ.Mình ăn chút nữa nghe.- Thôi tôi đủ rồi, cho tôi cốc nước với th ...