Trời vẫn còn hứa hẹn một cơn giông sau hai ngày gió lớn. Nắng chỉ kịp vàng ấm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi buổi trưa. Đường sá vẫn còn nguyên dấu vết của những trận cuồng phong đêm trước. Chiều ập tới thật nhanh với những đám mây đen làm tối xầm cảnh vật. Trong tình cảnh đó, ngôi quán vốn tối ẩm, lại càng tối ẩm và lạnh lẽo hơn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiếng chim tiền kiếp Tiếng chim tiền kiếpTrời vẫn còn hứa hẹn một cơn giông sau hai ngày gió lớn. Nắng chỉ kịp vàng ấm trongmột khoảng thời gian ngắn ngủi buổi trưa. Đường sá vẫn còn nguyên dấu vết của nhữngtrận cuồng phong đêm trước. Chiều ập tới thật nhanh với những đám mây đen làm tốixầm cảnh vật.Trong tình cảnh đó, ngôi quán vốn tối ẩm, lại càng tối ẩm và lạnh lẽo hơn.Lúc tôi mở cửa cho Niệm bước vào, lòng ngôi quán như một nhà quàn xác mà, quan tài lànhững chiếc bàn dài xếp ngay hàng thẳng lối, ở hai bên vách tường xám. Bên phải, quakhung gỗ lớn, người ta thấy lờ mờ những nhạc cụ đủ loại, cái nằm, cái đứng, đổ vịn vàonhau, như một đám người chết đã lâu năm, chỉ còn trơ lại những bộ xương sau một cuộcđộng đất từ nhiều năm trước, vẫn đợi được chôn cất.Niệm nói:“Ta ngồi đâu anh?”Tôi bảo đâu cũng được, trong lúc tay chỉ chiếc bàn gần sát vách tường nhà bếp.Tiếng nói bất ngờ của Niệm khua động bầu không khí tịch mịch và làm giật mình nhữnglớp bụi thời gian vô hình phủ đầy ngôi quán.Sự khua động làm xuất hiện từ hành lang nhà bếp, một cô bé mà tôi chỉ thấy duy nhất đôimắt linh động, trên khuôn mặt khô héo. Sự hiện diện của cô cũng đột ngột rơi vào imlặng như lũ bàn ghế.Niệm ngồi day mặt về hướng cửa ra vào. Chút ánh sáng của ngọn đèn trong parking rọiqua miếng kính lớn, soi đến Niệm, làm sáng lên vẻ rạng ngời xa vắng.Vầng trán Niệmvẫn là điều khiến tôi chú ý nhất trên khuôn mặt từ nhiều năm qua, đã không được thấylại. Ngoại trừ những lá thư viết từ ngôi chùa trên núi cao ở ngoại ô Đài Bắc, với nhữngnét đặc thù của phương đông xa khuất.Đời sống của Niệm thời gian đó, là những buổi sáng sương xuống ướt một bờ giếng.Những bữa trưa xanh trong một lối trúc. Những chiều vàng trong một phòng trai được kếtbằng những lóng tre già vân vàng óng, lên nước thời gian... khiến tôi không hình dungđược Niệm. Tôi không thể hình dung người-ni-cô-của-tôi đi lại, sống, thở, ăn uống, suynghĩ, nhớ nhung, buồn bã... trong một khung cảnh xa lạ và mơ hồ như thế.Chỉ biết thư của Niệm đã như một giòng sông êm đềm đẩy trôi tôi về với một Việt Namlãng mạn quá xa, tựa như cổ tích!Chỉ biết thư của Niệm như những lời thì thầm vọng lại từ một gác chuông nào. Và khinhững tiếng chuông đã tan hẳn trong không gian tưởng tượng. Điều cuối cùng, còn lại,vẫn là một xót xa, một đau đớn, một ghen tuông, giận hờn, nghi hoặc.Những ngày gió ở California, những trưa mưa ở Seattle, những chiều tuyết ở Portland,Vancouver, ở Alberta, tôi đã viễn vông nghĩ tới ngày đóng vai một Thiền sư, từ miền núicao bước xuống. Gậy trúc trong tay, áo đà phất phất. Chân trần dẫm nát mặt đất phươngđông - - Đứng lại bên một bờ giếng, bắt gặp người-ni-cô-luân-lạc, đang cúi mặt soi bóngmình trong một mặt gương biếc xanh, với chiếc khăn nâu che đi mái tóc ngắn, hở chiếccổ nõn cùng những sợi lông măng dẫn xuống một giải lưng thon, hứa hẹn một vòng ômđắm đuối...Những ngày gió lớn trên đỉnh đồi Newport Beach, những đêm mưa San Francisco, nhữngchiều thảm thiết kéo lê từng phút trong một vuông sân rất nhỏ ở Costa Mesa, ởHuntington Beach, ở Anaheim, ở Garden Grove, ở Fullerton, ở Santa Ana... hay nhữngsáng như gương trong một quán càphê ở San Jose bên cạnh bằng hữu, tôi đã viển vôngnghĩ tối lúc người ni cô luân lạc ngẩng mặt, nhìn lên và, trong đôi mắt thơ ngây đã chínnẫu những mùa trái đau thương quá khứ; hình ảnh mẹ già, thấp thoáng.Đâu đó, trong mắt lạc loài kia, những câu thơ nói về một tình bạn, nói về một ngọn núi,nói về một nghĩa trang, hay hốt hoảng chìm sâu một tình yêu ủ quá ngày và, chất men trởthành chua, loét... Tôi viển vông nghĩ tới hình ảnh một thiền sư ném gậy trúc, trút đạo y,thả buông tất cả: Tuổi tên, hình tích, sự sống, để chỉ còn biết đôi tay mở rộng và người nicô ngã vào - - Như ngã xuống một vực thẳm êm ái. Một chiếc nôi đã mục rã khát khao.Tôi đã viển vông nghĩ tới những giọt lệ ứa ra từ đôi mắt chất đầy Sài Gòn. Chất đầy ĐàLạt của Niệm, khi tôi cúi xuống. Hôn nàng.Niệm nói:“Em đem về cho anh một ngọn lửa”.Tôi lắc đầu:“Anh thích vầng trán em”.“Nhưng đừng nói với em... giống như một người nào đã ở cùng anh từ quá khứ”.Tôi gật đầu:“Ừ. Không. Ta sẽ có một buổi chiều trên ngọn đồi nghĩa trang. Nơi mà Biếc trong ‘Kiếpkhác’ đã sống, cùng ông Mậu”.Tôi châm điếu thuốc đầu tiên bằng ngọn lửa được Niệm đem về, như một kỷ niệm từphương đông huyền hoặc đó.Tôi đăm đăm nhìn ngọn lửa, chợt nhận ra câu nói mình chẳng ăn nhập gì đến điều Niệmmuốn cảnh giác.Tôi mỉm cười trong khi bên kia ngọn lửa, chiếc mũi nhọn của Niệm hếch lên, như đôicánh mỏng của một búp hoa muôn đời không nở hết.Tôi muốn bảo Niệm: Cho anh cắn lên chiếc mũi đó, mỗi lần trước khi anh hôn em. Đôimôi với những đường cong vẽ thật rõ hình của một phần trái tim. Nhưng tôi im lặng. Tôikhông muốn Niệm thấy tôi đang choáng váng, hay thảng thốt trong gặp lại này.Có dễ tôi đã phá được thói quen nói thật và nói thẳng, những ý nghĩ của mình trước mặtmột ngườ ...