Thông tin tài liệu:
"Bố mày rất tàn bạo, tao nói thật lòng. Một con quỷ." "Ông ấy rất thích máu, nên đã có cả một bộ sưu tập các dụng cụ để lấy máu." "Nhưng ông ấy chết rồi." "Mày biết trong một giấc mộng có bao nhiêu con quỷ không ?" " Mày có thích thử cảm giác mạnh không." - Tôi nói- "Tao biết một chỗ." " Ở thị trấn này ư ?" " Ừ. Nghĩa trang của thị trấn. Bia mộ ở đó nhiều gấp mấy lần ở Quảng trị. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiếng chuông Tiếng chuôngBố mày rất tàn bạo, tao nói thật lòng. Một con quỷ.Ông ấy rất thích máu, nên đã có cả một bộ sưu tập các dụng cụ để lấy máu.Nhưng ông ấy chết rồi.Mày biết trong một giấc mộng có bao nhiêu con quỷ không ? Mày có thích thử cảm giác mạnh không. - Tôi nói- Tao biết một chỗ. Ở thị trấn này ư ? Ừ. Nghĩa trang của thị trấn. Bia mộ ở đó nhiều gấp mấy lần ở Quảng trị. Tha hồmà tham quan.Tôi và Đán đã tìm được chỗ nghỉ chân tạm thời trong một thị trấn nhỏ. Nền côngnghiệp vẫn chưa hoàn toàn khống chế nơi này nên tôi có thể yên tâm với các lọnước mắm, cá tươi không dán bao bì. Nơi đây chưa có internet, sóng điện từ nhiễuthường xuyên nên tôi không cách nào để liên lạc với những người còn lại trongnhóm. Dân phượt chúng tôi thường không mang nhiều tiền trong người nên việc ởlại thị trấn quá lâu sẽ là một khó khăn. Dù giá thuê trọ nơi đây rất rẻ nhưng có lẽchúng tôi phải sớm rời đi. Trước mắt tôi phải đợi Đán sửa xong chiếc xe để có thểtiếp tục cuộc hành trình.Mấy hôm mày có nghe thấy gì không?Đán hỏi trong lúc đang loay hoay với chiếc cờ-lê.Hôm qua tao ngủ sớm.Tao không nói hôm qua.- Đán vẫn tiếp tục với câu hỏi – Mà hai hôm trước, nếutao nhớ không nhầm là hơn mười hai giờ. Tao nghe thấy tiếng kẻng, cũng có thể làtiếng trống ngũ liên.Tôi giữ câu nói của Đán trong đầu một lúc lâu. Ngày đầu tiên ở thị trấn tôi đã rấtmệt nên vừa nhận phòng đã ngủ một giấc dài. Còn ngày tiếp theo, cũng là tối hômqua tôi cũng ngủ sớm nhưng tôi chỉ chợp mắt vài tiếng đầu. Có lẽ giấc ngủ của tôisẽ kéo dài hơn nhưng như Đán nói đã có một âm thanh chen ngang vào giấc ngủcủa tôi. Khi đó tôi đã thức dậy. Và tôi vẫn nhớ mang máng về thứ âm thanh lạhoắc đó. Hoàn toàn không phải tiếng kẻng hay trống ngũ liên. Nếu để nói đó làtiếng gió cào vào vách núi cũng không phải, vì thứ âm thanh đó tuy ở rất xa, cũngnhư việc nó chỉ thoáng vương trong đầu tôi nhưng tôi dám chắc đó là tiếng củamột quả chuông. Tôi thường lên Hà Nội vào mỗi dịp giáng sinh và đã nhiều lầnđược nghe chuông nhà thờ. Chỉ là tiếng chuông hôm qua không có độ cao, khôngdội vang và thuần khiết như chuông nhà thờ. Tiếng chuông bị phân rã dần dầnvà...Tôi chẳng thể nhớ thêm nữa nhưng tối nay tôi sẽ thức nhiều hơn mười hai giờđể có dịp nghe thật kỹ tiếng chuông đó, nếu nó còn vang lên.Tôi mở điện thoại. Qua một đêm sạc điện, ổ pin đã đầy nhưng vẫn chưa có lấy mộttin nhắn. Sau hàng chục cuộc gọi đi tôi chỉ nhận được những tiếng tút tút vô hồn.Ngay cả tiếng nói quen thuộc ở tổng đài cũng chẳng vang lên. Điện nơi đây vẫncó, các thông tin thời tiết, chương trình phim truyện tôi vẫn được biết nhưng chỉ ởdạng âm thanh.Nhóm anh cả có lẽ đã đi được vài địa điểm rồi. Chẳng biết họ có đến đảo Còkhông nữa.Chúng tôi ăn trưa ở một quán cách nhà trọ không xa. Tôi gọi một suất cơm thịtkho, cá dim nước mắm và một đĩa bắp cải luộc. Đán chỉ gọi vài món sơ sài, còn thìkết thúc bữa ăn bằng một cốc rượu trắng.Dùng bữa xong, Đán mua một chai rượu.Mười giờ tối, không còn ngôi nhà nào sáng đèn. Ở thị trấn này đều là người laođộng nên việc ngủ sớm là chuyện dễ hiểu. Nhiều miền quê chín giờ người làng đãđi ngủ. Tôi với điều khiển bật tivi thì chỉ nhận được những dòng xẹt điện đentrắng. Chuyển các kênh khác cũng chẳng có thêm âm thanh nào ngoài tiếng rè rèvà dòng chữ mất tín hiệu.Tắt đi. Có phim cũng làm quái gì xem được. – Đán nói và mở balô lấy ra một bộbài.Ba cây uống rượu không. Thằng nào thua phải cạn hết chén.Tao không thích chơi bài.Tôi còn nhớ mình có mang theo vài cuốn sách.Đán vẫn chơi bài, một mình. Gã tự phân ra hai dòng suy nghĩ. Mỗi một ván bài hạgã rót một cốc rượu, tu bằng sạch.Mấy cuốn sách tôi mang theo chẳng dễ đọc chút nào. Tôi chúa ghét loại sách quáphức tạp và tôi chỉ đọc nó như một mẹo để mau buồn ngủ. ...