Thông tin tài liệu:
Tiếng lục khục trôi xuyên qua những tán cây rừng mọc rậm rạp hai bên con đường dẫn sang núi. Đó không hẳn là tiếng nước chảy từ những khe đá tận trong rừng sâu, nó từa tựa tiếng chim hót trộn lẫn vào tiếng giật máy của những chiếc công nông đang cạn dần xăng. Âm thanh nhạt dần và mất hút khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà rông với mái lợp khô rốc. Cữ gần trưa nên trời xanh trong vắt. Nắng xiên những vệt thẵm dài trên những quả đồi trọc nhấp nhô trước...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiếng gà trưa ở Đăk Hring Tiếng gà trưa ở Đăk Hring TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN MINH HỢPTiếng lục khục trôi xuyên qua những tán cây rừng mọc rậm rạp hai bên con đường dẫnsang núi. Đó không hẳn là tiếng nước chảy từ những khe đá tận trong rừng sâu, nó từa tựatiếng chim hót trộn lẫn vào tiếng giật máy của những chiếc công nông đang cạn dần xăng.Âm thanh nhạt dần và mất hút khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà rông với mái lợpkhô rốc. Cữ gần trưa nên trời xanh trong vắt. Nắng xiên những vệt thẵm dài trên nhữngquả đồi trọc nhấp nhô trước mắt. Những quả đồi như nằm mộng mơ phủ lên những vạtsắn ngô xanh rì. Minh bật cửa xe, bước phóc ra ngoài, đội mũ, vặn hông đôi ba lần.Những khúc đường lô nhô nhiều mỏm đất đỏ bị xối sạt làm những khớp cơ như đứt khúcqua những đợt dằn xốc. Những người còn lại trong đoàn túa ra những tán cây cóc rừngmọc loanh quanh nhà rông để tránh nắng, mọi người thay phiên cảm thán liên tục. Sauchút váng vất của quãng đường ghồ ghề, không khí trong đoàn lại nháo nhào trở lại. Mấytay phóng viên tranh thủ lia ống kính về hướng những quả đồi để có một bài phóng sựảnh cho những số tuần san. Vài ba cô gái khác tranh thủ chụp năm ba bức ảnh với phôngnền nhà rông và núi non trùng điệp. Minh vẫn trong tư thế vặn vẹo người, chốc chốc lạinhìn quanh quất một cách vô định. Minh bước khẽ lên nhà rông, lối đi lên là những bậcthang gỗ đang lung lay tưởng chừng như sắp rơi xuống. Những chiếc bàn con con, thấp lètè xếp ngay ngắn một góc trong của nhà rông, dấu hiệu của một lớp học tạm bợ cho trẻcon. Một không gian tù mù ánh sáng. Những cây cột to được chạm khắc tỉ mỉ hình thùnhững vị thần núi lộ bộ răng dữ tợn, những già làng đang ôm gối với chiếc mão lôngchim và những người đàn bà ở trần nắm những quả bầu hồ lô khô rốc. Minh ong ong bêntai một cảm giác heo hút, sâu hoắm của núi rừng. Minh ngồi bệt xuống trước mảnh sàntrước nhà rông, uống một cốc nước còn hâm hẩm do một người trong làng đem đến. Ấmnước đen ngòm vì bị ủ khói suốt năm cộng với những mảnh thân cây đun chung trong ấmlàm nhiều người trong đoàn ơn ớn, chỉ nhấp nhấp thoáng qua. Riêng Minh thì thấy ngònngọt ở đầu lưỡi. Cảm giác dễ chịu râm ran khắp người.Đăk Hring trưa dần…Đoàn tham quan đến Đăk Hring trong một chuyến giao lưu với đồn biên phòng địaphương và vài hoạt động từ thiện cho trẻ em trong những làng Xê Đăng. Minh đăng kítheo đoàn để đánh những bản nhạc với cây ghi ta cũ của mình trong đêm giao lưu vàkhuân vác những thùng hàng từ thiện nặng trịch vì tình trạng “âm thịnh dương suy” trongđoàn đi. Một điều bình thường khác, nơi Minh làm việc, một cơ quan tài nguyên môitrường nhà nước, có một “suất” cho chuyến đi này. Tây Nguyên đang rịn đông nên cáilành lạnh vẫn triền theo da thịt mặc cho nắng đang chói chang. Chủ nhật, buôn làng ồn ảvì mọi người từ nương trở về làm lễ. Đăk Hring không có nhà thờ nên lễ chúa được thựchiện ở các mái che trước nhà những giáo phu. Minh bỗng nhớ tiếng ngân dài từ một thápchuông nhà thờ nào đó loanh quanh thành phố vào mỗi sáng chủ nhật. Những chủ nhậtbuồn thiu đối với những công chức trẻ như Minh…Tiếng kẻng phát ra từ nhà rông giừng giựt ba hồi, người ở buôn bắt đầu túa đến từ nhữngcon dốc đất ghồ ghề. Bóng tre nứa che ngiêng. Minh cùng đoàn vác những thùng quà đặtngay ngắn trước nhà rông. Âm thanh roèn roẹt của những đoạn băng keo bóc ra trênthùng quà làm cho không khí thêm nô nức. Tiếng ồn ả pha lẫn ngữ điệu bản địa làm mọingười trong đoàn thấy lạ lẫm. Chốc chốc Minh ngưng việc chặn mớ mồ hôi đang tuônướt trán, uống một chút nước gì đó rồi lại hì hục với những thùng quà chưa khui. Côngviệc từ thiện xem ra đỡ nhàm chán hơn việc suốt ngày rúc trong mớ đơn từ lúc nhúc chữsố đất đai rừng nước…0o0Mặt trời bỏng lửa chếch thẳng xuống khu nhà rông, tạo ra cái nóng ràn rạt sau nhữngtrận mưa dầm dề. Những đứa bé lon ton mang gạo chạy về nhà cho kịp bửa cơm trưa.Đoàn từ thiện cũng thu xếp hành trang về đồn biên phòng chuẩn bị cho đêm giao lưu.Minh xách một túi măng rừng là quà của trưởng làng, nhảy phóc lên xe, vẫy tay chàonhững người trong làng. Bánh xe hằn lên con đường nhơm nhớm mưa đêm những vết lầysâu hoắm và đỏ ngồm. Mình đọc được sự ngán ngẩm của những chiếc xe máy cũ mèmlưa thưa đang ngược đường về. Tiếng rôm rả trong đoàn làm Minh bắt đầu thấy xa lạ,Minh không bắt chuyện với ai trong đoàn, Minh ngồi rúc vào trong cùng, ngắm nhữngquả đồi trọc nhấp nhô qua tấm kiếng xe mờ đục và thấy nỗi buồn trôi nhờ nhờ trước mắt.Thỉnh thoảng, những bông hoa cà ri rơi vãi xuống đường như một thước phim nghệ thuậtmẫu mực…Chiếc cầu xập xệ bắt qua con suối nhỏ trên đường đi có dấu hiệu đổ xuống. Từng đoạngỗ kêu lên răng rắc như muốn vỡ đôi mỗi khi một xe máy chạy lướt qua. Bác tài xế có vẻbối rối vì buổi sáng xe vẫn qua cầu một cách ngon lành. Những chuyến đi xa luôn làmbác lo lắng vì bình thường bác chỉ lái xe trên những con đường tráng nhựa loanh quanhthành phố, Min ...