Nước mắt tôi cứ trào ra không thể ngăn lại được, nhỏ nhẹ nói: "An An! Ngoan nào, cố gắng học tốt, đợi mẹ trở về, nhất định sẽ cho con rất nhiều chocolate và ký vào vở cho con. Và nếu thành tích không tốt mẹ cũng sẽ đánh đòn con đó". Bên kia là một giọng cười vui vẻ và kế tiếp là một âm thanh nhỏ nhẹ nhưng ngọt ngào "mẹ, bye bye".
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiếng nói của mẹTiếng nói của mẹNước mắt tôi cứ trào ra không thểngăn lại được, nhỏ nhẹ nói: AnAn! Ngoan nào, cố gắng học tốt,đợi mẹ trở về, nhất định sẽ chocon rất nhiều chocolate và ký vàovở cho con. Và nếu thành tíchkhông tốt mẹ cũng sẽ đánh đòncon đó. Bên kia là một giọng cườivui vẻ và kế tiếp là một âm thanhnhỏ nhẹ nhưng ngọt ngào mẹ,bye bye. ***Một ngày tháng 6 năm 2005, tôi đangngồi soạn bài một mình dưới ánh đènhiu hắt, bỗng nhiên tiếng chuông điệnthoại vang lên một cách gấp gáp.Tôi nhấc máy alô mấy tiếng, thì đầubên kia mới truyền lại một giọng nóicủa đứa bé gái sợ sệt và yếu ớt cóphải mẹ đó không? Mẹ ơi. E rằnglàm đứa bé kinh sợ, tôi hỏi rất nhỏnhẹ Con tìm ai?Tôi nghe rõ một giọng nói vô cùng bithương nhưng rất bất khuất hàmchứa một khát vọng, Con tìm mẹ, cóphải mẹ không vậy?Tôi hiểu, đây là một đứa trẻ đang tìmmẹ, tôi cố ý kéo dài gọng nói : Conlà...?Đứa trẻ như rất gấp không thể chờđợi được, nó sợ tôi gác máy nêntiếng nói đã lớn hẳn lên Con là AnAn đây!Tôi lấy tư cách của người mẹ hỏi:An An con đang ở đâu vậy. Tôinghe từ bên kia tiếng híc híc, tiếngkhóc đứa bé lớn dần. Tôi cũng lớngiọng hỏi: Con ngoan, có chuyện gìnhanh nói cho mẹ biết, con đang ởđâu?Thì đầu bên kia truyền lại một âmthanh của tiếng khóc thút thít: Mẹ,con ở nhà có một mình, con rất sợ,con chưa ăn cơm và Ba thì chưa về,con đã làm bài tập xong, con rất biếtnghe lời. Mẹ! Sao mẹ vẫn chưa vềnhà? Ba nói: mẹ đã đi một nơi rất xa,khi nào con khôn lớn và hiểu chuyệnmẹ sẽ về. Mẹ! Bây giờ con đã khônlớn rồi, các môn học của con đềuđứng đầu lớp, sao mẹ lại chưa chịuvề?Tim tôi như thắt lại, nhưng giọng củađứa trẻ làm cho tôi sa vào một cảmgiác hoang mang và buồn rười rượi,tôi nhìn ra cửa sổ cái màng cửa cứdường như nặng trịch và dùn xuốngmột cách sâu lắng.Tôi không biết nên kết thúc cuộc nóichuyện này như thế nào? Chỉ nhớ tôilấy tình thương của một người mẹnói với bé: Con yêu, nếu con sợ,nếu con nhớ mẹ, thì cứ gọi điện chomẹ, con nhớ nhé, mẹ lúc nào cũngnhớ con.Đứa trẻ rất vui nói với tôi, con đã tìmhết quyển danh bạ điện thoại mới tìmra tên mẹ và tra được số điện thoạivà con bé rất đắc ý nói tiếp: Mẹ, mẹrất là khó tìm, có một lần con gọi vàngười bắt máy là một bà cụ nên conlập tức gác máy, có lần khác ngườibắt máy lại là một người chú, con nóicon muốn tìm mẹ thì người đó đãquát la con rất là hung dữ, con hoảnghốt tí nữa là khóc lên, nhưng conkhông sợ. Con đã gọi 9 lần mới gặpđược mẹ, con vui lắm.Tôi thật là không nghe nỗi nữa,không biết đứa bé này gặp cảnh ngộthế nào? Bao nhiêu tuổi, học lớpmấy, nhà ở đâu. Nhưng tôi khôngdám hỏi, đã là mẹ sao không biết mọiviệc của con gái, nếu hỏi con bé sẽnghi ngờ.Từ hôm đó về sau, mấy ngày liêntiếp chuông điện thoại reng là tôi đibắt máy. Rồi dần dần tôi cũng biếtđuợc hoàn cảnh cửa đứa bé. Nó họclớp 2 trường tiểu học Vũ Xương,cùng tuổi với con gái tôi. Mỗi ngàyđón xe bus khoảng 1 tiếng đồng hồđể đến trường, trưa thì mua 1 hộpcơm nhỏ để ăn, ba thường về nhà rấttrễ.Con bé là học sinh giỏi toán nhất củalớp. Tôi còn biết tên của bé là HoàngOanh, thường gọi là An An, nó hátrất hay, những lúc gọi điện cho tôi nóthường hát cho tôi nghe một bài hátmới.Tháng 7, trường đã cho nghỉ hè, cảnhà tôi đi du lịch ở Bắc Kinh 1 tháng,tối hôm đi du lịch về chuông điệnthoại vang lên, tôi vừa nhấc máy thìnghe giọng của An An rất ấm ức nóirằng ngày nào nó cũng gọi điện chotôi nhưng không có người bắt máy.Con bé hỏi tôi: Mẹ! Mẹ đi đâu,trường nghỉ hè, bạn bè con đềuđược ba mẹ dẫn đi chơi. Còn con thìchỉ ở nhà có một mình, cho đếnngười nói chuyện củng không có,thật là cô độc. Mẹ con rất muốn mẹdẫn con đi chơi, bạn bè con đều đixem chiếc cầu lớn của sông TrườngGiang, nói là rất đẹp, chỉ có con làkhông được ai dẫn đi cả.Lòng tôi cứ run lên, và đứng im lặng,thật tội cho con bé, chẳng lẽ tôi nói,tôi mất bận dẫn con gái đi Bắc Kinhrồi.Tôi bắt đầu bịa đặt nói dối: Nghỉ hènày mẹ bận đi công tác nước ngoài,sau này nếu có thời gian nhất định sẽđưa con đi tất cả những nơi mà conmuốn điThi giữa học kỳ xong không lâu AnAn lai gọi địên đến báo cáo tất cảthành tích của nó, con bé nói: ngữvăn đạt 99 điểm, đứng nhất lớp.Đứng thứ nhì là Diệp Lệ Lệ, 98 điểm,mẹ bạn ấy tặng bạn ấy một hộpsocola lớn. Ngồi cùng bàn của con làTrương Hoa Đình chỉ được 72 điểmbị ba đánh một trận sưng đỏ cảmông.Tôi hỏi: Ba tặng con món quà gì?Tiếng điện thoại bỗng im thim thiếp,một hồi lâu con bé mới nói: Từ xưađến nay ba không đói hoài gì đến concả, có mấy lần cô giáo muốn phụhuynh ký vào vở bài tập, nhưng bavề quá trễ nên con đã giả chữ ký vàcô giáo biết được và phê vào vở conlà: Con là một học sinh nói dối,không thành thật. Mẹ, sau này conkhông dám nữa. Mẹ! Khi nào mẹ mớitrở về nhà, mẹ về là có người ký têncho con rồi.Nước mắt tôi cứ trào ra không thểngăn lại được, nhỏ nhẹ nói: An An!Ngoan nào, cố gắng học tốt, đợi mẹtrở về, nhất định sẽ cho con rất nhiềuchoco ...