Danh mục

Tiểu thuyết Cô bé Fadette: Phần 2

Số trang: 55      Loại file: pdf      Dung lượng: 617.46 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 35,000 VND Tải xuống file đầy đủ (55 trang) 0
Xem trước 6 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô Bé Fadette kể về số phận của một cố bé bị mang tiếng xấu trong cả tổng. Người ta bảo nhau con bé xấu xí và láo lếu ấy còn là một đứa phù thủy. Mồ côi cha, cô lớn lên trong sự đùm bọc của bà ngoại, một bà lão già nua, cay nghiệt, bị người đời xa lánh. Mọi người ở Cosse, từ gìa tới trẻ đều coi khinh cô. Thế mà Landry, chàng trai “giỏi giang tuấn tú” trong làng lại say đắm phải lòng chính cái cô bé “man dại” ấy,... Mời các bạn cùng tham khảo nội dung phần 2 Tài liệu này.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiểu thuyết Cô bé Fadette: Phần 2Chương XGiá không bị ngăn cách bởi con sông trong suốt rộng khôngquá bốn năm mét nhưng có chỗ khá sâu, chắc chắn Landryđã nhảy tới ôm lấy cổ cậu anh, chẳng phải nghĩ ngợi gì hơn.Nhưng vì Sylvinet thậm chí cũng không thấy mình nên cậucó thì giờ để nghĩ cách lôi cậu anh ra khỏi cơn mơ màngnhư thế nào và thuyết phục anh sao để dẫn cậu ta về nhà.Landry tự hỏi trong trường hợp thế này bố mình vốn khônngoan và bình tĩnh bằng bốn người, sẽ xử sự ra sao? Cậutin rằng ông lão Barbeau hẳn sẽ hết sức dịu dàng và làmnhư thể chẳng có gì xảy ra để không tỏ cho Sylvinet biết cậuta gây ra biết bao nỗi kinh hoàng, không để cậu ta phải quáân hận nhưng cũng không đến nỗi khuyến khích cậu ta táidiễn một cơn giận dỗi khác.Thế là Landry bắt đầu huýt sáo, như thể gọi chim sáo bảochúng cất tiếng hót, kiểu lũ mục đồng thường làm khi đi dọccác bụi cây lúc chạng vạng tối. Sylvinet ngẩng đầu và trôngthấy em. Cậu ta xấu hổ đứng vụt dậy vì tưởng em chưatrông thấy mình. Landry làm như thể vừa chợt trông thấyanh:- Kìa, anh Sylvinet đấy à? Em chờ anh suốt cả sáng nay.Biết anh đi vắng từ lâu, em ra đây dạo chơi trong lúc chờbữa ăn tối mà em tin là anh sẽ về cùng ăn. Nhưng bây giờanh đang ở đây, hai anh em ta cùng về vậy. Chúng ta đixuôi dòng sông, anh bên kia, em bên này và sẽ gặp nhau ởchỗ khúc cạn Roulette (chỗ này ở phía phải bà lão Fadet).- Thôi đi - Sylvinet nói và cúi xuống ôm lấy con cừu conkhông vui lòng chịu đi theo vì nó cũng chỉ mới quen biết cậuta.Hai anh em đi xuôi dòng sông nhưng không dám nhìn nhaunhiều vì sợ để lộ ra nỗi buồn giận hờn và niềm vui được gặpnhau. Chốc chốc Landry nói với cậu anh một đôi lời vì muốn 47tỏ ra mình không biết đến cơn giận của cậu anh. Cậu hỏianh nhặt được con cừu con ở đâu. Sylvinet không thể nói rõvì không muốn thú nhận là cậu đã đi rất xa, thậm chí khôngbiết cả tên gọi những nơi mình đã đi qua. Thấy anh bối rối,Landry vội bảo:- Chuyện ấy rồi anh sẽ kể với em sau, chúng ta không nênđúng lâu dưới cây dọc bờ sông, trời bắt đầu mưa đấy, và giócũng sẽ nổi lên.Và Landry nghĩ: Quả là Dế mèn báo cho mình rằng mình sẽgặp anh ấy trước khi trời bắt đầu đổ mưa. Rõ ràng cô gái ấybiết nhiều hơn chúng mình”.Landry không muốn nghĩ là mình đã giải bày với bà lãoFadet đến mười lăm phút đồng hồ, đã năn nỉ cụ nhưng bàlão chẳng thèm nghe giải bày. Còn con bé Fadette mà cậuchỉ trông thấy lúc ra khỏi nhà, rất có thể đã trông thấySylvinet trong thời gian ấy. Cuối cùng, cậu nhớ lại: nhưn làmsao khi gặp, con bé lại biết cậu buồn phiền, nó đâu có mặttrong khi cậu giảng giải với người bà?Landry quên khuấy là mình đã hỏi ngiều người tin tức vềcậu anh trên đường đi từ Joncière, và có thể một người nàođó đã nói lại với Fadette; hoặc giả cô bé đã nghe phần cuốicâu chuyện của mình với người bà trong lúc ẩn núp đâu đó,như cô ta vẫn thường làm để biết được tất cả những gì cóthể giúp cô ta thỏa mãn tính tò mò.Về phần Sylvinet, cậu ta cũng tìm cách cắt nghĩa hành vikhông tốt của mình đối với em và mẹ. Cậu ta không hề nghĩtới thái độ giả đò của Landry, và không biết nói gì với embây giờ vì trong đời mình cậu ta chưa nói dối bao giờ vàcũng chưa bao giờ giấu em điều gì.Cậu ta rất khổ sở khi lội qua chỗ cạn, vì đến lúc ấy vẫn chưabiết làm thế nào để thoát khỏi tình trạng bối rối. 48Vừa bước tới bờ sông, Larndry ôm hôn cậu anh ngay. Tráivới lệ thường, cậu hôn anh nồng nhiệt và cố kìm mìnhkhông hỏi han gì hết, vì cậu thấy rõ Sylvinet sẽ không biếtnói gì. Rồi cậu đưa anh trở về nhà, nói với anh đủ mọichuyện, trừ chuyện đang làm bận tâm cả hai anh em. Đi quatrước nhà bà lão Fadet, cậu để ý xem có thấy Fadettekhông, và cảm thấy muốn ngỏ lời cảm ơn cô bé. Nhưng cửađóng kín và không nghe thấy tiếng động nào khác ngoàitiếng thằng bé Cào cào rống lên vì bị bà cho ăn đòn như vẫnthường xảy ra vào mọi buổi tối, bất luận nó có đáng bị trừngphạt hay không.Cậu thấy khó chịu khi nghe tiếng thằng bé khóc.Sylvinet bảo em:- Thật là một căn nhà gớm guốc, rặt nghe tiếng kêu và tiếngroi vọt. Anh biết chắc là chẳng có ai xấu xa và tính thấtthường như thằng bé Cào cào này, còn con Dế mèn, anhthấy nó không đáng hai đồng xu. Hai đứa bé thật tội nghiệp:không cha, không mẹ, phải sống nhờ vào mụ già đồng bóngnày, một con người độc ác và không cho chúng gì hết.- Khác hẳn với gia đình ta - Landry đáp - không bao giờ bốmẹ đánh chúng ta một roi nhỏ. Kể cả khi phải mắng mỏchúng ta vì những trò nghịch ngợm trẻ con. Bao giờ bố mẹcũng nói năng dịu dàng, nhận hậu, hàng xóm, láng giềngkhông bao giò nghe thấy. Có những người quá sung sướngnhư thế đấy; thế mà cô bé Fadette, đứa trẻ bất hạnh nhất làbị đối xử tàn tệ nhất trần gian, lại luôn luôn cười và khôngbao giờ phàn nàn gì hết.Sylvinet hiểu lời trách móc của em và ân hận về lầm lỗi củamình. Từ buổi sáng cậu ta đã thật sự hối hậu và đã ha ...

Tài liệu được xem nhiều: