Danh mục

Tiểu thuyết Mùa xuân cho em

Số trang: 101      Loại file: pdf      Dung lượng: 390.58 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quỳnh Dao tên thật là Trần Triết sinh ngày 20-4-1938 tại Tứ Xuyên, Trung Quốc. Bà có năng khiếu viết văn từ năm 16 tuổi. Và bắt đầu được biết đến với tác phẩm Song ngoại. Đến nay, bà đã có trên 60 tác phẩm truyện dài và vô số truyện ngắn. Và Mùa xuân cho em là một trong số tác phẩm của nữ văn sĩ. Mời các bạn đón đọc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiểu thuyết Mùa xuân cho emMùa Xuân Cho Em Quỳnh Dao Mùa Xuân Cho Em Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 26-October-2012Trang 1/101 http://motsach.infoMùa Xuân Cho Em Quỳnh Dao Chương 1 -DIV class=noidung id=fontchu style=LINE-HEIGHT: 150% align=justify>Trời về khuya, những cơn mưa cuối mùa vẫn thi nhau trút xuống. Không khí trở nên khắc nghiệtđến khó chịu.Khi cô gái đặt chân vào phòng khám bệnh của anh thì đã vào khoảng hai giờ kém năm.Ở đây, ban ngày thì phòng khám dầy đặc những bệnh nhân cảm, sổ mũi. Tới khuya, số người tớikhám mới giảm bớt. Mười một giờ khuya, người bệnh cuối cùng rời phòng khám, mười một giờrưỡi, hai cô y tá Nhã Bội và Chu Châu ra về, anh nhìn trước nhìn sau định tắt đèn lên lầu nghỉ,nhưng rồi không hiểu sao, lại ngồi xuống ghế dài của bệnh nhân chờ khám, nhìn qua khung cửasổ, nhìn một cách đờ đẫn.Có lẽ cái không khí ồn ào ban ngày đã làm cho buổi tối trở nên vắng lặng lạ thường. Anh vẫnnhìn qua khung cửa. Những hạt mưa lặng lẽ, lặng lẽ rơi. Lòng bình yên chi lạ. Suốt một ngàytrời chỉ có giờ phút này.Tấm biển “Phòng mạch bác sĩ Lý Mộ Đường – chuyên khoa nhi và nội” vẫn sáng rực dưới đêmmưa. Anh nhớ tới niềm kiêu hãnh của me:– Này anh bác sĩ trẻ, mới ngoài ba mươi mà đã có phòng mạch riêng rồi nhé!Và nỗi sung sướng của cha:– Ông bác sĩ trẻ chăm chỉ này, ngoài sách vở và bệnh nhân ra, tôi thấy ông cái gì cũng khôngbiết hết.Lời của cô y tá Chu Châu:– Ông bác sĩ gàn ơi! Tôi thấy ông là hiện thân của hiện đại và cổ lỗ sĩ!Ta có yêu Chu Châu tí nào chưa? Đường ngồi trong bóng tối tự hỏi. Có lẽ có, không phải chỉ tínào mà gần như hơi nhiều nhiều đấy. Bác sĩ yêu y tá, chuyện cũng bình thường trên đời. Cô gáinhỏ nhắn Chu Châu bảo mình “ông vừa hiện đại vừa cổ lỗ”. Nàng thông minh, giỏi giang, lạihiểu ta.Chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng. Mộ Đưởng vẫn ngồi yên không để ý đến tiếng chân bướcnhẹ. Chỉ đến lúc có bóng ngưởi hiện ngoài khung kính, cửa bật mở, anh mới giật mình.Một cô gái mặc áo dạ hội trắng xuất hiện trước cửa. Gió lạnh lùa vào phòng, chiếc áo lộ mộtphần ngực trần xinh xắn, lạnh lẽo. Chiếc áo dài, dài phết cả gót, sũng nước mưa. Cô gái có máitóc rối ngắn kiểu tém đang lấp lánh những giọt mưa. Gương mặt trẻ, ngơ ngác pha lẫn hờn dỗi.Mắt đen long lanh.Bác sĩ Đường ngồi thẳng lưng dậy ngỡ ngàng. Anh mường tượng như cô gái xuất hiện từ saumột bức màn. Trên tay là những sợi tơ dệt bằng sợi mưa.Trang 2/101 http://motsach.infoMùa Xuân Cho Em Quỳnh DaoNàng tiên lạc lối ư? Giữa khuya - mười hai giờ - ảo tưởng hay mộng. Đường lắc đầu tự đánh thứcmình. Nhưng “rành rành sẵn đúc một tòa thiên nhiên”. Vẫn đứng đó. Nụ cười trên môi, mắtsáng, những hạt mưa còn bám níu trên chiếc mũi nhỏ, cô gái trẻ và rất mùa xuân.– Xin lỗi, - cô gái cất tiếng – Bác sĩ Đường còn làm việc không ạ?Đường đứng bật dậy lúng túng.– Dạ, còn còn.– Vậy thì tốt quá! Cô gái thở phào như trút được gánh lo. Cánh cửa khép lại.Mưa và gió lạnh bị nhốt ngoài cửa – Tôi cứ sợ không gặp bác sĩ.– Ai bệnh đấy? - Đường đứng lên định đi lấy túi khám bệnh, đầu liên tưởng đến những hình ảnhtàn cuộc của một buổi dạ hội đã xả láng. Kẻ thì say, đánh lộn, đứng tim bất thình lình ...- Cô chờtí để tôi đi lấy đồ nghề nhé.– Khỏi bác sĩ ạ! – Cô gái có nụ cười thật tươi. - Bệnh nhân đang đứng trước mặt bác sĩ đây ạ!– Ơ ...? - Đường ngạc nhiên. Đôi mắt long lanh, môi mọng đỏ, nét khỏe mạnh bình thường,bệnh ở đâu?Cô gái cười tươi.– Bác sĩ đừng nhìn bề ngoài mà lầm, nếu không ra tay cứu ngay tôi chết mất.– Sao? - Giữa đêm khuya khoắt có một người con gái vô công rồi nghề đi vào phòng mạch“quậy” thầy thuốc - Thế cô sắp chết đến nơi rồi à?– Vâng – Cô gái cười thật tươi nói. - Tất cả là thế này đây. Đầu hôm lúc bảy giờ, tôi đã choàngchiếc áo đẹp nhất này đi dạ hội. Thế mà kép tôi lại thất hẹn.Tám giờ trở về cô bạn gái ngụ cùng phòng vẫn chưa về, thế là chín giờ tôi viết di chúc. Mười giờtôi tự cắt ngắn mái tóc dài. Mười một giờ uống thêm một trăm viên thuốc ngủ. Nhưng đến mườihai giờ thì tôi bắt đầu thấy hối hận, tôi không muốn thấy mình chết quá sớm. Thế là tôi ra khỏiphòng trọ và chạy ngay đến phòng mạch của bác sĩ. Thấy đèn vẫn còn sáng nên tôi xông vàongay.Đường trố mắt:– Vậy à? Những điều cô nói đều thật cả chứ?Cô gái có đôi mắt đen to chớp chớp thoáng buồn.– Đó là những viên thuốc có tên là “sẽ ngủ ngon” thế mà không hiểu tại sao tôi đã uống trămviên mà chẳng thấy buồn ngủ tí nào. Hay là thuốc giả? Như vậy sẽ chẳng c ...

Tài liệu được xem nhiều: