Tôi đi tìm tình yêu giữa lòng thành phố ồn ào này, tìm một tình yêu xé hình tim vỡ.Có tình yêu nào lại xé hình tim vỡ nhỉ, thật buồn cười đúng không? Âý vậy mà tôi lại đang đi tìm cái điều tưởng chừng như buồn cười đấy. Tình yêu của tôi mang hình hài của Tigon, loài hoa mỏng manh và nhỏ bé.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tìm một tình yêu xé hình tim vỡTìm một tình yêu xé hình tim vỡ.Tôi đi tìm tình yêu giữa lòng thành phố ồn ào này, tìm một tình yêu xé hình tim vỡ.Có tình yêu nào lại xé hình tim vỡ nhỉ, thật buồn cười đúng không? Âý vậy mà tôilại đang đi tìm cái điều tưởng chừng như buồn cười đấy. Tình yêu của tôi manghình hài của Tigon, loài hoa mỏng manh và nhỏ bé. Thường trong những khu biệt thự cổ khả năng gặp loài hoa này rất cao nhưngtôi k thích vậy, cứ như là một chàng chăn cừu muốn lạc vào cung điện xa hoa đểtìm công chúa vậy và tôi là một cô gái, thứ tôi tìm chỉ đơn giản là 1 loài hoa leo màthôi. Điểm tôi muốn đặt chân là những cái ngõ nhỏ, phố nhỏ, những khu nhà cómảnh vườn xinh xinh…Gì nhỉ, hầu như nhà nào cũng có cho mình 1 loài dây leoduyên dáng, khi thì là sắc tím biếc của bìm bịp, chùm hồng thơm ngát lắc lư theogió, xanh lơ của mấy đám hoa thiên lý…đi mãi tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng thứtôi đang tìm. Câu chuyện của tôi k bắt nguồn từ truyền thuyết thương tâm mà mọi người haybiết đến, tất cả đều tình cờ, đến nhanh và đi cũng nhanh. Tôi không biết tên anh,không biết anh đến từ đâu, anh lọt vào tầm mắt tôi qua một ô cửa sổ đủ để thấymột chàng trai đang ngơ ngẩn trước 1 thứ gì đấy bên nhà hàng xóm của mình.Tuần nào cũng vậy, cứ đúng chiều thứ 7 thời gian là 3-4h chiều, lại thấy anh thongdong qua đây ngước nhìn lên bức tường rào đầy dây hoa chằng chịt. Sự tò mò thôithúc tôi làm 1 điều gì đấy, làm quen chẳng hạn và tìm ra lí do vì sao anh hay đếnđây? Tôi chờ, 1 tuần, 2 tuần, và rất nhiều tuần đi qua, cái thói quen ngóng ra ô cửa sổchỉ còn trong kí ức thì anh xuất hiện, đúng vào lúc dàn hoa bên nhà hàng xóm nởrộ nhất. Tôi đã lao như bay xuống dưới không kịp chuẩn bị cho bản thân 1 lời chàolịch sự nhất có thể, tôi sợ anh sẽ biến mất. Sự xuất hiện bất ngờ của tôi khiến anh ngỡ ngàng và cái câu hỏi tôt thốt lêncàng khiến anh ngạc nhiên hơn - Bức tường này có gì đặc biệt mà anh hay đến đây vậy? Tôi đã hỏi như vậy vàgiờ nhớ lại chỉ muốn chui đầu xuống hố cho xong.Anh cười, nụ cười làm tim tôi chững lại một nhịp. - Là vì loài hoa này, cô bé ạ! Lại cười tiếp!!!! Hix hẳn là khi nghe xong câu trảlời mặt tôi nhìn rất ngu thì phải T_T - Tigon, em từng nghe chưa? Loài hoa xé hình tim vỡ…. Tình yêu đầu tiên của tôi mang hình tim vỡ là vậy đấy, câu chuyện khi đó còndài nhưng chẳng đủ để tôi biết tên anh. Anh sống trong thành phố này và nhà anh được phủ bằng tigon. Tôi đã tìmđược, chẳng khó khăn gì ở khu biệt thự số 21. Vì sao tôi biết ư, anh nói mà ^^. Cólẽ thời gian tôi bắt đầu tìm anh hơi lâu thì phải, 3 năm đi qua, tôi nhớ đến tình yêuđầu đời của mình, bắt tay vào tìm kiếm thì anh đã có riêng cho mình một hạnhphúc. Đứa trẻ thật đẹp và thật đáng yêu khi gọi anh là papa. Tôi nép mình vàonhành lá tigon, chưa phải mùa hoa nhưng sao tôi thấy tim mình như chia đôi ravậy. Kết thúc quãng đời sinh viên dài dằng dặc, tôi chẳng tìm cho mình một chàngtrai để đưa đón như những cô nàng cùng lớp vì dư vị tình đầu vẫn còn thảng hoặcđâu đây. Tôi không tìm đến khu biệt thự ấy, sẽ chẳng có chàng hoàng tử nào xuấthiện với 1 chùm hoa trên tay và quỳ xuống cầu hôn tôi. Cổ tích vẫn mãi là cổ tích,đẹp nhưng không có thật! Con đường ngày càng mát hơn với những vườn cây nhỏ mọc lên san sát, nắngsoi qua kẽ lá tung tăng chiếu lên tóc trên mặt đường tôi đi. Tigon ơi!Cuộc sống lại một nữa cuốn phăng tôi đi, bỏ mặc cánh tigon đang chờ đợi mòn mỏiở nơi nào đấy xa xôi, phải tìm được cho mình một công việc trước đã. Và khi tôikhông tìm kiếm thì tình yêu đến. Anh không mang theo mình nhành hoa bé nhỏ màtôi từng ao ước, chỉ đơn giản là cố nắm lấy tay tôi, đưa tôi đến vùng trời mang 2sắc màu hồng và trắng. Vẫn là khu biệt thự 21 – tôi ghét nơi này và vùng bỏ chạykhi anh dừng xe xuống, tôi tự hứa với bản thân sẽ không quay lại nơi đây dù vì lído gì, quá đủ cho một nỗi đau rồi. Anh vẫn tìm đến tôi và có đủ quyền để yêu cầutôi gặp anh – vì anh là sếp >.< Vậy đấy, người ta vẫn thường hay sử dụng quyềnlực 1 cách rất cá nhân và bộc phát. Quên điều đấy đi, tôi có thể đập xuống bàn anh1 tờ đơn xin thôi việc nhưng có vấn đề….điều kiện kinh tế hiện giờ của tôi khôngcho phép hix! Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, sếp tổ chức mừng năm mới tại nhà vàyêu cầu mọi nhân viên đều phải tham dự. Tin này chẳng khác gì sét đánh giữa trờiquang, tôi phải nghĩ cách để tránh mọi sự rủi ro phía trước, đau chân, đau bụng,đến tháng, nhà có việc đột xuất….tôi thề là khả năng nói dối của mình chỉ ở level1. “Hình như tôi lại thề thì phải” Rũ bỏ lời hứa thật đau khổ, tôi cố gắng đi muộn nhất để tránh phải ở lại nơinày lâu. Nhà 06/21, sếp thật biết làm đau tim người khác, đập ngay vào mắt tôi làanh, ngỡ ngàng, bối rối, lúng túng, nếu là ban ngày chắc sẽ thấy mặt tôi thay đổinhư tắc kè hoa. Anh cũng ngước nhìn tôi, thật khó để biết là anh còn nhận ra tôi ...