Danh mục

Tin Nhắn Cuối Cho Anh ( Lãng Mạn )

Số trang: 34      Loại file: pdf      Dung lượng: 123.02 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé…Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu em.thậtlòng hơn anh…Anh xin lỗi…nhiều….” Hương nắm chặt cái điện thoại bằng một tay, một tay đưa lên bịt miệng, ngăn những tiếng vỡ òa nức nở…!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tin Nhắn Cuối Cho Anh ( Lãng Mạn ) Tin Nhắn Cuối Cho Anh ( Lãng Mạn )Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé…Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu emthậtlòng hơn anh…Anh xin lỗi…nhiều….”Hương nắm chặt cái điện thoại bằng một tay, một tay đưa lên bịt miệng,ngăn những tiếng vỡ òa nức nở…! Nhưng vô ích, nước mắt vẫn tuônđầm đìa, nó nấc lên từng tiếng đau khổ. Có phải nó mất Anh” rồikhông?Không! Không được thế ! Nó muốn gào lên, muốn xé tan cáimàn đêm u uất này. Nó điên cuồng, send tin nhắncho anh :Đừng bỏ em!”Nhưng tổng đài không báo chuyển…Bất lực, Hương chỉ biết khóc, chođến khi mệt quá mà lăn ra ngủ…Tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi, xuyên qua khe cửa sổ, chiếuthẳng vào phòng khiến Hương bàng hoàng tỉnh giấc. Đôi mắt nó sưnghúp, nay lại nheo vào vì nắng chói chang, trông nó thảm vô cùng…Cổhọng đắng ngắt, khàn đặc. Nắng rọi sáng căn phòng, soi rõ khuôn mặtHương tiều tụy…Nhìn mình trong gương, nó giật mình thảng thốt. Bộdạng nó lúc này bi đát quá! Hương sợhãi, kéo mạnh tấm rèm, che kíncửa sổ. Nó không cho nắng vào!Nó bồi hồi…”Anh” đi quá bất ngờ, làm nó không kịp níu. Đó là điều nókhông thể ngờ, thậm chí cả hai còn không cãi vã, bỗng dưng anh nóichiatay, anh bảo có người mới. Nó chỉ biết thế, và nó phải chịu thế…!Nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má, nó chết mất thôi!Những ngày sau đó, nó không thể liên lạc với anh. Hơn nửa năm yêunhau, bảo quên ngay làm sao được? Tất cả những gì Hương có thể làmlúcnày, là khóc, và nhớ. Nhật ký đẫm nước mắt và trang blog ngập trànhình ảnh của anh. Bạn bè xót xa cho nó, nhưng chẳng ai giúp được gì.Hương vẫn phải sống, bằng kí ức chứkhông phải hiện tại. Nó như ngườimất hồn, vô thức. Ngày ngày, nó vẫn đến trường, không khóc nữa,nhưng cũng không hề cười. Đêm đến, vẫn 10h30 , nó nhắn tin chúcAnh” ngủ ngon như thể chuyện hôm đó chỉ là giấc mơ. Mặc kệ nhữngtin nhắn chẳng bao giờ phản hồi…Một ngày nọ, tan lớp học thêm lúc 7h tối, nó vừa bước chân ra khỏicổng trường, thì thật bất ngờ, nó thấy anhđứng ngay phía trước, cáchnó không xa lắm đâu. Nó thổn thức, suýt thì đã gọi tên anh. Nhưng chưakịp mở miệng, chợt nó khựng lại. Lan – cô bạn cùng lớp học thêm củanó bước ra, leo lên sau xe, ôm anh tình tứ…Áp mặt vào bờ vai anh, nhưngày xưa nó thường làm vậy, rồi cả hai lướt đi, ngay trước mắt nó. Nócứđứng im như vậy, rất lâu, cho đến khi Anh” và cô bạn kia khuấtbóng. Nước mắt ứ đọng trên mi, không thểkhóc được nữa rồi…!Nó bắt đầu tìm đến thư viện thành phố. Không phải để học tập, nghiêncứu như người ta, mà để nghe nhạc, đôi khi chỉ là ngồi im, trốn tránh.Thưviện là nơi yên tĩnh nhất, và cũng chẳng ai thèm đếm xỉa, làm phiềnnếu chẳng may nó có khóc ngon lành ở đó. Và thế là, hôm nào cũng thế.Nócó mặt ở đó từ 5h đến 7h đóng cửa. Nó chọn góc khuất nhất, bêncạnh một cái cửa sổ không bao giờ mở. Cuốn tiểu thuyết trước mặt, nóđã mượn chỉ một cuốn đấy, cả tuần nay rồi mà chưa đọc hết. Nó cònđâu tâm trí ? Hôm nay cũng vậy, cuốn sách vẫn để ngỏ, nhưng chưamột dòng chữ nào vào đầu... u nó. Đeo hearphone vào tai, volume mức 6, điện thoại nó lặp đi lặplại những giai điệu :” Now, you are leaving me.Em sẽ không hoài nghi những ân tình, ngàn vì sao gọi tên anh, em chờmong anh.Hỡi, gió ơi có bay về xa?Hãy nói với anh rằng: người ra đi nơiđây nắng không về. Em ngồi đây,mãimãi, đợi anh…”Chìm đắm trong du dương, mắt nó lại cay cay, nó nằm gục mặt xuốngbàn. Chợt có tia nắng chiều ấm áp hôn lên tay nó, làm nó giật mìnhngẩng đầu lên. Một thằng con trai caolêu nghêu đang ra sức mở cái cửasổ già nua rít ken két ở chỗ nó. Đưa tay lau vội những giọt nước mắttèm lem, nó rút tai nghe ra, cằn nhằn :- Anh đừng mở cửa sổ có được không ạ?Thằng con trai giật mình quay lại, ngạc nhiên :- Ơ. Cửa của nhà em à?- Không – Hương bực mình – Nhưng anh không thấy là đang nắng à?- Nắng chiều muộn không làm đen dađâu em ạ – thằng con trai phìcười.- Em không thích nắng! – Hương gắt nhẹ.Thằng con trai ngây ra một lát, rồi cũng lên tiếng :- Ừ thì đóng. Sao mặt em cứ khó đămđăm thế ?- Chuyện của nhà anh à? – nó phản bác.Với tay đóng cánh cửa, thằng con traiquay lại, nhìn thẳng vào mắt nó :- Những mà não hết cả lòng!- Chả liên quan…Hương tỏ vẻ khó chịu, giả vờ chúi đầu vào cuốn sách. Thằng con trainhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó :- Anh là Minh. Làm quen nhé?- Ừm…- Thế em tên gì?- Ừm – Hương lơ đãng.- Tên là Ừm” á? Bố mẹ em vui tính thế?Hương giật mình, bẽn lẽn :- À nhầm…Hương. Linh Hương ạ.- Tên chả hợp với người gì cả – Minh tủm tỉm.- Ơ hay – Hương trố mắt – Kệ em chứ. Không hợp chỗ nào?- Tên thì rõ là hay, cái mặt thì…- Mặt làm sao? – Hương cáu.- Mặt thì cứ như…”Hot girl Hoa Quả Sơn” ý…Hương trợn mắt :- Anh bảo em giống khỉ á?- Em tự nói đấy chứ. Kể ra thì cũng thông minh phết.Hương làu bàu :- Đẹp lắm ấy mà chê người khác.Minh nhăn nhở :- Cười phát anh xem nào – mồm nói, tay kéo miệng Hương ra tới tậnmang tai – Đấy, giống người hơn ...

Tài liệu được xem nhiều: