Bạn có tin vào điều kỳ diệu trong cuộc sống? Nếu đọc xong câu chuyện này, bạn nói “Có” thì chắc rằng câu chuyện này có thật, ít nhất đâu đó trên thế giới này cũng sẽ tồn tại một câu chuyện như thế, với những con người như thế.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tin vào điều kỳ diệuTin vào điều kỳ diệuBạn có tin vào điều kỳ diệu trong cuộc sống? Nếu đọc xong câu chuyện này,bạn nói “Có” thì chắc rằng câu chuyện này có thật, ít nhất đâu đó trên thếgiới này cũng sẽ tồn tại một câu chuyện như thế, với những con người nhưthế.Còn khi đọc xong câu chuyện này, bạn mỉm cười, lắc đầu và nói “Tất nhiên làkhông rồi” thì hẳn nhiên, câu chuyện ấy không còn tồn tại. Chí ít trong tâm trí bạnđã không cho phép nó tồn tại nên dù có là sự thật hiển nhiên đi chăng nữa cũng sẽbị phủ nhận một cách thẳng thừng.Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây không phải là sự đồng ý hay phủ nhận của bảnthân bạn, mà là sự đặt cược của chính tác giả. Có thể tác giả sai khi hy vọng quánhiều, cũng có thể tác giả đúng khi biết rằng bạn sẽ mỉm cười và gật đầu nói “Có”.Điều đó không quan trọng. Quan trọng hơn hết là giây phút bạn nhận ra mình cónhững gì trong tay, mình sẽ làm được những gì ở hiện tại và cho phép mình tinnhững gì ở tương lai sắp tới.----Ngọc Linh bé bỏng…Cô gái nhỏ tật nguyền xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, em khẽ nhíu mày, lầnmò bàn tay trong bóng tối để tìm kiếm một vật. Em cần tìm một tờ giấy trắng, mộtmẩu giấy nhàu nát và bị vo viên giống hệt như những tờ giấy thường bị người tađối xử khi sắp vứt chúng vào sọt rác. Trong bóng tối, em không tìm thấy gì cả. Đôimắt cố gắng mở to hết mức, bàn tay cố gắng mò mẫm đến từng góc khuất. Nhưngvô vọng. Em ngồi thu mình tại một góc, để chiếc nạng xuống cạnh mình, khoanhtay trước gối, và em khóc nức nở.Đêm về khuya. Tiếng kim đồng hồ chậm rãi kéo lê từng khoảnh khắc của thờigian. Ngày mới được chào đón một cách không vội vã. Đêm dài. Cô gái nhỏ ngồiđó, cô đơn và tủi hổ.“Tạch”Đèn bật sáng. Cô gái nhỏ giật mình. Em nhìn ra phía cửa, một người phụ nữ nhìnem chăm chú. Khẽ giật mình, em cố gắng nín thở.- Giờ này còn chưa ngủ? Lên giường ngủ!Câu nói không quá to nhưng đủ làm cô gái nhỏ run người. Em sợ hãi, cau mày lạivà mím chặt môi. Bàn tay em tìm đến chiếc nạng gỗ, lật đật làm theo mệnh lệnhcủa người phụ nữ ấy. Bà ấy đứng ở ngoài cửa, đôi mắt sáng quắc, nghiêm nghị. Đólà một mệnh lệnh, luôn luôn là một mệnh lệnh.“Tạch.”Đèn tắt, cánh cửa gỗ đóng sầm lại. Người phụ nữ khuất dạng sau khoảnh khắc ấy.Cô gái nhỏ không tài nào chợp mắt, em mơ hồ nhìn lên phía trần nhà, nhìn nhữngngôi sao dạ quang sáng lấp lánh. Em ao ước một điều gì đó viển vông và xa vời.Em luôn không thôi hy vọng, không thôi tin tưởng… nhưng có vẻ như càng hyvọng và càng tin tưởng thì em càng thấy cuộc sống quanh mình xám xịt. Nhất làkhi đôi chân của em bị tật sau một vụ tai nạn.“Ngày, tháng, năm…Hốc cây của thời gian à, ông có tồn tại hay không thế?Cháu – Ngọc Linh, đã đang và sẽ luôn tin rằng ông tồn tại. Thế nên, cháu sẽ viếtcho ông e-mail này. Kể từ bây giờ, và về sau nữa, cho đến khi nào có một ai đó nóivới cháu rằng ông không hề tồn tại, thì cháu mới thôi viết e-mail cho ông.Mà không. Kể cả khi người đó khẳng định rằng ông không tồn tại, cháu vẫn sẽviết. Vì cháu muốn mình được chia sẻ. Ngay cả khi bên cạnh không có lấy mộtngười bạn nào.Ông thân mến, cháu gọi ông như thế có được không nhỉ?Cháu không biết ông bao nhiêu tuổi? Sống ở đâu và là người như thế nào. Nhưngvì cháu nghĩ rằng sẽ coi ông là một người bạn, nên cháu sẽ xưng hô như thế nhé!Có thể nơi ông sống, với những lý lẽ và giáo điều khác, nhưng hãy tạm chấp nhậnmột cô bé là bạn của ông, như cách mà cháu đang làm.Đã gần một giờ sáng và cháu vẫn không tài nào chợp mắt được. Ông biết không,từ khá lâu rồi cháu trở nên như thế. Khi nãy, mẹ kế có vào và kiểm tra xem cháuđã ngủ chưa. Chỉ cần mẹ kế bước vào là cháu biết mình sẽ phải ngoan ngoãn nằmtrên giường, vờ nhắm mắt và vờ đang thở để đi vào một giấc ngủ ngon.Điều đó thật mệt mỏi. Cháu vẫn cố tìm một mảnh giấy. Có vẻ như nó bị vo viên vàném vào một xó xỉnh nào đó trong ngôi nhà này thôi ông ạ. Cháu đã bắt đầu tìm từxung quanh phòng mình nhưng không thấy. Đó là một bức tranh cháu vẽ về ông.Vâng, về ông đấy ạ! Cháu đã hình dung ra một hốc cây thời gian, ông tồn tại hữuhình nhưng vô thực giữa thế giới sống bộn bề này.Ở hốc cây ấy, khuôn mặt ông hiền từ và trở nên thân thuộc, cháu cũng như nhữngcô gái nhỏ khác sẽ bẽn lẽn đến gần, đút một lá thư hay một mẩu giấy vụn mà tất cảchúng cháu đã cố nắn nót để viết sao cho thật đẹp, thật ngay ngắn để ông có thểđọc chúng một cách rõ ràng. Nhưng mẹ kế của cháu cho rằng đó là điều nhảmnhí. Mẹ kế không thích cháu vẽ, chẳng bao giờ tỏ ra ủng hộ cháu cả.Thế mà, cháu lại muốn trở thành họa sĩ ông ạ. Một họa sĩ vẽ nên tất thảy mọi thứcủa cuộc sống phản ánh qua ánh mắt nhìn của mình. Rồi niềm tin và sự hy vọng sẽtồn tại, ngay trong chính những bức tranh cháu vẽ. Cháu tin là như vậy!Ông thân mến, ngày đầu tiên gửi thư làm quen với ông, cháu thật vô phép khi cứkể lể một cách bất trật tự những chuyện rối ren xung quanh cuộc sống của cháunh ...