Hiền là cô giáo trẻ dạy ở trường mần non Sơn Ca, ở một quận ven thành phố náo nhiệt. Dù là giáo viên trẻ, mới đi dạy được vài năm nhưng Hiền rất được lòng những bậc phụ huynh và ban giám hiệu bởi học sinh của cô đều ngoan ngoãn hơn so với lớp khác. Nhiều người khen cô giáo chưa có chồng mà hết lòng với bọn trẻ. Ngoài chuyện dạy dỗ, Hiền luôn quan tâm đến sự buồn vui và sức khoẻ của từng bé. Đôi khi, cô kiên nhẫn ngồi lắng nghe những chuyện không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình Ca Mùa Xuân Tình Ca Mùa XuânHiền là cô giáo trẻ dạy ở trường mần non Sơn Ca, ở một quận ven thành phố náo nhiệt.Dù là giáo viên trẻ, mới đi dạy được vài năm nhưng Hiền rất được lòng những bậc phụhuynh và ban giám hiệu bởi học sinh của cô đều ngoan ngoãn hơn so với lớp khác. Nhiềungười khen cô giáo chưa có chồng mà hết lòng với bọn trẻ. Ngoài chuyện dạy dỗ, Hiềnluôn quan tâm đến sự buồn vui và sức khoẻ của từng bé. Đôi khi, cô kiên nhẫn ngồi lắngnghe những chuyện không đầu đuôi, rời rạc của bọn trẻ hoặc giải thích những câu hỏi connít, ngây ngô của chúng.Bạn bè bảo Hiền đúng là tốt số như cái tên của cô. Sinh ra là con út trong một gia đình tríthức hạnh phúc, anh chị cô đều là những người thành đạt, giữ vị trí cao trong xã hội.Riêng cô lại nối nghiệp mẹ đi ngành Sư phạm nhưng chọn khối Mầm non. Cô lý giải chochọn lựa là vì rất yêu bọn trẻ. Nhiều lúc, cô cũng thấy cuộc đời mình so với anh chị thìphẳng lặng hơn từ công việc, học hành hay tình cảm. Nhưng vốn tính an phận, hiền hòa,cô hài lòng với cuộc sống đơn giản, ngoài giờ đi dạy thì ở nhà với ba mẹ.Người yêu cô là Đạt - giám đốc điều hành một công ty gia đình. Đạt đẹp trai, giỏi giang,biết tính toán trong cuộc sống, xét về mặt nào cũng nổi trội hơn nhiều người. Ba mẹ haibên vốn là chỗ tâm giao. Ba anh và ba cô là bạn nối khố từ thời niên thiếu. Còn mẹ côchính là cô giáo dạy Đạt ngày xưa.Lúc bé, cô và anh đã thân nhau. Rồi cô thầm ngưỡng mộ anh từ khi ngồi trên ghế nhàtrường đến khi ra kinh doanh. Ngày anh ngỏ lời yêu, cô thấy mình là người hạnh phúc vàmay mắn trong tình cảm. Bạn bè hay lấy Đạt để làm khuôn mẫu ao ước và đôi khi họthầm ganh tị với cô. Riêng cô, nhiều lúc, cô cũng không hiểu nổi mình. Rõ ràng anh đốixử với cô và gia đình không có gì đáng chê trách. Mọi chuyện thuận lợi và cô cũng yêuanh kia nhưng đôi khi, cô cứ thấy có cái gì đó phân vân chen giữa tình cảm của anh và côdù anh luôn chiều chuộng cô hết mực.Thỉnh thoảng cô cũng tự hỏi: Thật ra bản chất tình yêu ra sao và cái tình cảm anh dànhcho cô có đúng là tình yêu không?. Sau đó cô lại gạt ngay cái ý nghĩ đó đi bởi cô tin anh,tin vào chính mình và vào những mối quan hệ tốt đẹp giữa hai gia đình. Cô đã đồng ý vớianh là năm sau, khi công ty anh ổn định, sẽ tính chuyện của hai người.Trong lớp, cô đặc biệt chú ý đến bé Minh. Không phải vì cậu bé giỏi hay ngoan hơnnhững đứa trẻ khác mà đó là một bé trai rất trầm lặng so với tuổi trẻ con hiếu động. Ngàytựu trường, khi nhận lớp, cô thấy một đôi vợ chồng, đoán là ba mẹ bé cùng nhau đưa vàđón. Nhưng thời gian sau, chỉ có người phụ nữ đến đón, chị ít khi trò chuyện với ai, thậmchí cả giáo viên của con mình như những bậc phụ huynh khác.Chị khá trẻ, đôi mắt đẹp và đầy u buồn. Gặp cô, chị luôn cất tiếng chào một cách lịch sựnhưng chỉ như thế mà thôi. Thường thì chị đứng ngay ngoài cổng đón con, chị khiến côtò mò nên đã cố ý hỏi chuyện bé Minh. Qua lời kể của trẻ con, cô đoán gia đình bé chắckhông hạnh phúc bởi khi hỏi đến ba, bé nói ba không ở chung với mẹ và ba bận rộn. Cólẽ vì lý do đó mà cô dành nhiều tình cảm cho bé hơn đứa trẻ khác.Cả tuần nay, cô không thấy chị nữa, người đưa đón bé Minh là ba của bé. Đó là mộtngười đàn ông còn trẻ nhưng ánh nhìn rắn rỏi, trầm ngâm và ít nói. Nhưng cô chẳng quantâm nhiều ngoài đám học trò của mình. Nhất là đàn ông, cô càng giữ khoảng cách bởi côbiết Đạt khó tính và hay ghen dù cô đôi lần bảo nhưng anh bào chữa là do yêu cô.Một buổi sáng, khi nhìn bé Minh đến lớp trong bộ dạng áo quần xộc xệch, cô không nénnổi lòng hỏi bé vài điều. Qua lời bé nói, cô biết bé hiện về sống với nội và ba, mẹ đi côngtác. Cô nghe mà xót lòng dù đã nhủ lòng là chuyện gia đình người ta, để ý làm chi, làmđúng trách nhiệm của mình là được. Những ngày sau đó, bé Minh đi học khi thì thiếukhăn tay cá nhân, khi thì bỏ sót tập sách tô màu. Bé hay ngồi một mình nhìn bạn bè đùagiỡn và bảo nhớ mẹ, làm cô càng nặng lòng, cô thầm nghĩ những bậc cha mẹ nghĩ gìkhi thấy cảnh này.Cho đến một buổi sáng, bé chợt nôn dữ dội và da mặt tái mét, luôn miệng kêu đau bụng.Với kinh nghiệm của mình, cô đoán hẳn là bé do ăn cái gì không phù hợp. Một mặt báolên ban giám hiệu, kêu xe cấp cứu, một mặt cô tìm số điện thoại của phụ huynh để báotin. Cô gọi điện thoại, không ai nghe máy nên cô theo bé vào bệnh viện.Một lát sau, số điện thoại gọi lại cho cô. Khi cô hỏi là bé đã ăn gì vào sáng nay, giọngngười đàn ông ngập ngừng nói sáng nay ngủ dậy trễ nên anh đã mua cho bé đồ ăn ở mộtquán ven đường chứ không chuẩn bị thức ăn như thường ngày. Sau khi thông báo tìnhtrạng của Minh và nhìn bé thiêm thiếp trên giường, cô không dằn được đã nói: Ngườianh cần xin lỗi không phải là tôi mà là con anh đấy. Anh có biết làm cha không vậy?.Trong khi đầu dây bên kia còn ngỡ ngàng, cô bực dọc cúp máy.Cũng may là không có gì nghiêm trọng nên bé Minh đi học bình thường lại sau vài ngàynghỉ ốm. Từ hôm đó, cô đâm ra ác cảm với ba bé. Lúc ở trong bệnh v ...