- Nè bạn kia! Tiếng con bé học lớp 11 cong cớn gọi tôi. Tôi quay 180 độ sang nhìn vào khuôn mặt trái xoan của con bé. Con bé cười nhạt nhìn tôi nói:- Hình như bạn “thích” tôi thiệt đúng không? Trả lời thật cho tôi biết à nha! Tôi tưng hửng, người như rụng rời. Tôi cười xòa nhìn con bé
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình cảm gà bông thôi mà Tình cảm gà bông thôi mà- Nè bạn kia! Tiếng con bé học lớp 11 cong cớn gọi tôi. Tôi quay 180 độ sang nhìn vào khuôn mặt trái xoan của con bé. Con bé cười nhạt nhìn tôi nói: - Hình như bạn “thích” tôi thiệt đúng không? Trả lời thật cho tôi biết à nha!Tôi tưng hửng, người như rụng rời. Tôi cười xòa nhìn con bé nhỏ hơn tôi 1 tuổi,nói lấp ba lấp bấp:- Ơ…ơ…, ai nói tôi thích bạn hồi nào! Đừng có mà điêu, mà sao bạn hỏi tôi nhưvậy? Có ý đồ gì với tôi đúng không? – Tôi đưa cái nhìn đầy vẻ nghi ngờ về phíacon bé.Con bé cũng luống cuống trả lời tôi:- Ờ…ờ…, thì “tui” thấy mấy người cứ tò tò theo “tui” hoài! Mấy thằng bạn lớp“tui” cứ chọc “tui” là có bạn trai đi cùng hoài à, đừng có mà theo “tui” nữa ànghen! “Tui” “hổng” có thích vậy đâu à nha!Nói xong, con bé ngượng nghịu quay mặt đi chạy thật nhanh về cuối hành lang cầuthang, bước gấp gáp vài ba bậc thang tưởng là sẽ té nhưng mà cũng ngồi gọn vàochỗ ngồi trong lớp học. Tôi như một kẻ ngớ ngẩn, thừ người ra tự ngẫm:- Vụ gì vậy trời???Mà quả thực, tôi như có “nhân duyên” gì với con bé này hay sao đó. Tôi cũng ngồitrúng ngay chỗ ngồi của con bé đó vào buổi sáng vì lịch học của tôi chỉ xếp vàobuổi sáng, còn con bé lớp 11 học buổi chiều. Hễ mà lỡ vào thư viện đọc báo,truyện những giờ học trái buổi chiều thì thấy con bé cứ vào cửa thư viện chung vớitôi. Ngộ nghĩnh thật, thế mà bọn con trai lớp 11 lớp con bé lại gán ghép con bé“bốn mắt” ấy với tôi, có bực không kia chứ. Dường như là con bé ấy có chút gì đórất xinh, phải nói là con bé khá đặc biệt với mái tóc dài bới cao bởi cái buộc tóchình chuột Mickey, cái miệng cười khá tươi cùng đôi mắt bồ câu giấu sau haimảnh “ve chai” (cặp kính cận) đầy chút thiện cảm. Tôi bang hoàng chợt nhận rarằng:- Ủa, mình thích con bé ấy thiệt hả ta?Cái ý nghĩ điên rồ nhất của tôi, khỏi phải nói cái chuyện mà tôi làm thật sự nguxuẩn. Tôi bỏ gói snack vào hộc bàn vào mỗi tiết học buổi sáng cố ý để buổi chiềucon bé vào phát hiện như một món quà nho nhỏ dành tặng cho con bé. Không biết“nhỏ” có nhận được không, tôi nhờ một vài thằng bạn thân làm tai mắt dò la xemthái độ của con bé như thế nào khi phát hiện quà của tôi trong hộc bàn của “nhỏ”.Tụi bạn thường hí hửng chạy về lớp “báo cáo” hành tung của “nhỏ” cho tôi nghe.Tôi biết rằng cô bé này khá háu ăn, không cần biết của ai là đã xé gói snack ra ănngay rồi, thiệt, con gái đúng là “chúa ăn hàng” mà. Tôi đánh bạo 1 lần, chuẩn bịmột gói bánh snack cùng một mẫu giấy ghi tỉ mỉ: “Chào cô bé, cho tôi làm quencái nào! ^_^ ”. Kết quả là mẫu giấy được hồi âm vào sáng tiết học hôm sau của tôi,câu trả lời là như thế này: “OK. Mình đồng ý, mà ấy là ai thế?”. Tôi cố nhịn cười,sợ đang trong giờ học mà cười to thì thầy cô sẽ phạt nên chỉ dám cười hi hí màthôi. Tôi trả lời ngay vào mẫu giấy: “Cô bé không biết tôi là ai sao? Anh chàng màcô bé nói là theo cô bé kè kè như hình với bóng đấy!^v^”. Hình như tụi bạn lớp tôiđã dò là thêm thông tin của mấy đứa bạn ngồi kế bên cô bé và được biết cô bé cóvẻ thích thú với việc “làm quen” của tôi như thế này. Lại sáng hôm sau, giờ khắchồi hộp mong chờ sự hồi âm của cô bé trong cái hộc bàn, mẫu giấy lại có câu trảlời: “Thế á! ^_^ , mà sao anh hay tặng cho tôi bánh snack hoài thế? Anh định làmquen tôi thật à?”. Tôi không chần chừ, cầm bút và hí hoáy ngay: “Ừ, thấy cô bécũng đáng yêu đó! Định làm quen, không biết ý cô bé ra sao đây ta?+v+”. Lần nàykhông phải là một gói bánh snack, lần này tôi quyết mua một cành hồng đặt vàohộc bàn. Nhưng chuyện kết quả cho ngày hôm sau ngoài dự định của tôi, mẫu giấyđược trả lời nhưng cành hồng vẫn còn nguyên, héo ủ rũ: “Thôi đi, đừng giỡn nữamà. “Ông tướng” ạ, đừng có bày trò yêu đương ở đây với tôi nữa nhé!”. Tôi có vẻhậm hực, bàn cách khác ngay. Tôi nhờ thằng bạn thân cận “chuyển phát nhanh”món quà của tôi đến tay của “nhỏ”. Món quà lần này là một con gấu bông nhỏbằng lòng bàn tay tôi nên gói trong hộp quà cũng rất tiện. Món quà được đưa đếntay cô bé, hình như cô bé đã đọc thông tin của tôi hay sao rồi thì phải, thông tin cótrong cái loa phát âm của con gấu bông khi vô tình bóp vào bụng nó, kêu ngay: “Ilove you!*v*”. Tôi len lén xem cử chỉ của “nhỏ” ra sao, “nhỏ” tá hỏa như gặp phảilửa. “Nhỏ” như quyết tìm ra tôi cho bằng được. Rồi thì ý nguyện của “nhỏ” cũngthành, tôi có vài ngày học trái buổi trong những lớp khác nên chuyện vô tình“chạm mặt” nhau là điều khó thể tránh khỏi. Ngượng ngùng làm sao, cho chạy đếnnắm tay tôi rồi đặt gọn con gấu bông phát ra tiếng ấy cùng lời vấn đáp:- Vậy nghĩa là sao?Lại ú ớ nữa rồi, tôi trả lời:- À…à…, quà nho nhỏ thôi mà. Cô bạn cứ việc nhận cho tôi vui là được rồi!“Nhỏ” hằn học, nhìn tôi chất vấn:- Sao lúc đầu không nói là “thích” tôi đi! Xạo quá đi, tôi ghét con trai mà giả dốivới tôi lắm đó nghen!Tôi luống cuống, trả lời thẳng thừng:- Này…này…, đằng này không giả dối đâu nhé! Thật đấy, không thích cô bé đâu,đằng này chỉ muốn ...