Thông tin tài liệu:
Mùa hè năm tôi 13 tuổi thím Chín Hùng mua cái nhà nhỏ và dọn về xóm Rạch Bần nơi gia đình tôi đã sinh sống qua bao đời .Không ai quen biết với gia đình thím ,cũng như không ai biết họ thực sự đến từ đâu .Nhưng nhìn những đồ đạc của họ mang theo người ta đoán họ là dân Sài Gòn hay thành thị .Thím dẩn theo ba đứa con hai gái và một trai .Chị Cúc 15 tuổi , Nhàn 12 và cậu con trai 9 tuổi .
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình Mãi Còn Xanh Tình Mãi Còn XanhMùa hè năm tôi 13 tuổi thím Chín Hùng mua cái nhà nhỏ và dọn về xóm Rạch Bần nơigia đình tôi đã sinh sống qua bao đời .Không ai quen biết với gia đình thím ,cũng nhưkhông ai biết họ thực sự đến từ đâu .Nhưng nhìn những đồ đạc của họ mang theo người tađoán họ là dân Sài Gòn hay thành thị .Thím dẩn theo ba đứa con hai gái và một trai .ChịCúc 15 tuổi , Nhàn 12 và cậu con trai 9 tuổi .Người nhà quê xứ tôi vốn sống rất hoà đồng với cái câu trước lạ sau quen .Nhất là khinghe thím kể gia cảnh sa sút lại góa bụa nên dọn về vùng quê nhà tôi để tìm kế sinh nhai.Bà con chòm xóm chung quanh càng hết lòng cưu mang giúp đở .Mấy người thanh niêntrai tráng giúp thím chỉnh đốn lại cái nhà mới mua . Những người phụ nữ thì giúp họ sắpxếp đồ đạc và dọn dẹp cây cỏ chung quanh .Trẻ con như tôi ngày đó thì biết gì là giúp đở.Chỉ thấy chổ nào đông người thì cũng chộn rộn tìm tới vì ham vui .Đứng vào một gócchờ những bậc cha chú sai những việc vặt vãnh .Tôi và em biết biết nhau từ ngày đó ,phải nói là lần đầu tiên khi thấy em , tôi đã sững người hết một giây .Nhàn gầy gò nhưngrất trắng trẻo sạch sẽ khác hẳn những đứa con nít đen đúa hôi sình bùn như tôi và lũ bạncủa mình . Gương mặt Nhàn không có chi đặc biệt ngoài nụ cười mà mỗi lần em cười thìtôi có cảm giác như mọi thứ gần đó điều sáng choang lên .Gia đình Nhàn hoà nhập cuộc sống mới rất nhanh ,thím Chín Hùng sáng nào cũng gánhmột gánh xôi vò và chè trôi nước ra chợ bán .Đặc biệt xôi , chè thím nấu rất ngon nênchẳng mấy chốc có nhiều người ghé mua khiến việc buôn bán của thím luôn thuận lợi.Chiều về thì thím lo cho bầy heo, gà như một cách tăng thu nhập .Tựu trường tôi vàNhàn lại học cùng một lớp , thời đó đi học sách giáo khoa do nhà trường phát hết nămhọc thì trả lại .Vì không đủ sách cho tất cả học sinh nên thường hai đứa học chung mộtcuốn .Do biết tôi và em nhà cùng một xóm nên cô giáo xếp cho em ngồi cạnh tôi vàchúng tôi dùng chung sách với nhau .Tôi ngày đó là một đứa nghịch ngợm hay bày trò ngoại trừ học giỏi môn Toán mấy mônkhác tôi học chỉ đủ điểm trung bình vì lười .Ngồi gần em tôi chẳng những không thíchmà tôi lại đâm ra ghét em .Bởi tôi thích ngồi cạnh thằng Tuấn Dế hơn là em .Nhìn sáchvở em sạch sẽ , chữ viết nắn nót , em lại học rất giỏi tôi càng tị hiềm và ghét em hơn .Thếlà em trở thành mục tiêu của những trò nghịch ngợm của tôi .Những lần nhìn em hét lênthậm chí khóc vì hoảng sợ ,khi thấy trong học bàn có một con chuột con đỏ hỏn .Tôi lạicùng lũ bạn mình khoái trá nhẩy lên vì vui cười. Nhưng lạ một điều là em không bao giờmách cô giáo hoặc ba tôi về cái trò chơi ấy của tôi .Mặc dù em biết rõ thủ phạm chính làtôi chứ không ai khác .Rồi năm học ấy cũng trôi qua nhanh chóng theo những trò vui củatôi và sự cam chịu của em .Thời ấy ở quê cuộc sống thiếu thốn đủ thứ , chúng tôi đi học không phải xách cặp nhưbây giờ .Tất cả bỏ vào một cái giỏ đệm , viết thì phải vừa chấm vào bình mực vừa viết.Trẻ con vụng về nên đứa nào khi đi học về cũng lem nhem mực trên áo trên tập vở.Sángnếu nhà không nấu cơm thì cha mẹ dúi vào tay cho củ khoai , củ mì được nướng trongbếp tro hay luộc coi như bữa sáng .Tôi cũng không ngoại lệ nhưng vốn háu ăn thêm vàotuổi ăn tuổi lớn nên chỉ chạy nhảy một chút thì giờ ra chơi tôi đã thấy đói bụng .Một lầnkhi cái bụng sôi ùng ục khiến tôi chẳng hứng thú chơi cũng lủ bạn . Tôi đi về phía gốccây điệp vàng gần bờ tường của trường ,định ngồi một chút chờ hết giờ ra chơi .Chợtnhìn thấy em đang ngồi học bài ở nơi ấy và trên tay là nắm xôi đang ăn dở dang .Khôngbiết có phải vì thấy tôi nhìn chằm chập vào nắm xôi hay vì lẽ gì khác em khựng lại mộtchút như có vẻ suy nghĩ rồi rụt rè lên tiếng :-Hoàng ăn xôi không , ăn chung với Nhàn cho vui nghe .Không chờ tôi lên tiếng em vắt gói xôi vò ấy lại trong lớp lá chuối gói bên ngoài , rồi mởra ngắt làm hai khúc .Em lấy phần phía bên khi nãy em vừa cắn ,còn phần kia em vội đưacho tôi .Tôi vì háu ăn nên chẳng để ý hoặc mắc cở chi , cứ đưa tay ra lấy và ăn một cáchngấu nghiến ngon lành .Khi tôi vừa ăn xong thì em lại lật đật lấy bình nước nhựa mangtheo bên mình , em mở cái nắp bình ra làm ly và rót nước đưa cho tôi .Tôi một lần nữa cứtự nhiên nhận lấy uống ực một cái mà không màng cám ơn hay để ý đến thái độ của em.Khi cái dạ dày của tôi ngoan ngoãn trở lại thì kẻng báo hết giờ ra chơi vang lên.Thế làtôi đứng dậy chạy ào vào lớp chẳng hề nhìn tới em thêm một lần nào.Chẳng biết có phải do xôi nhà em nấu ngon khiến tôi ăn không thấy ngán hay tại tôi ănhoài nên quen thói .Vài ngày sau những khi thấy đói bụng tôi lại chạy ào ra nơi đó .Emvẩn ngồi đó lẳng lặng chia phần ăn , phần uống của mình cho tôi .Tôi ngày ấy sao vô tâmđến nổi không nhìn thấy em đã gầy gò thế kia còn phải nhường phần cho mình .Cứ theonhững bữa ăn khi thì gói xôi lúc là một củ khoai , tôi không còn ghét em như xưa , khôngnghịch ngợm nhát em nữa. Tôi bắt đầu xem em như bạn mặc dù tôi bị đá ...