Thông tin tài liệu:
Hà Nội lạnh, những cơn rét cuối mùa đang tràn về ồ ạt. Quả thật cái rét làm người ta chùn bước, làm mọi việc như chững lại. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi không muốn thoát khỏi chiếc chăn ấm áp để bắt đầu ngày mới mà chỉ muốn ở lỳ trong đó để hưởng một sự ấm áp trọn vẹn. Nhưng nếu như không có mùa đông, không có những cơn rét như vậy có lẽ ta sẽ không được đón nhận một mùa xuân ấm áp – mùa của muôn vật sinh sôi, mùa của hanh phúc....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu của chàng gay Tình yêu của chàng gayHà Nội lạnh, những cơn rét cuối mùa đang tràn về ồ ạt. Quả thật cái rét làmngười ta chùn bước, làm mọi việc như chững lại. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôikhông muốn thoát khỏi chiếc chăn ấm áp để bắt đầu ngày mới mà chỉ muốnở lỳ trong đó để hưởng một sự ấm áp trọn vẹn. Nhưng nếu như không cómùa đông, không có những cơn rét như vậy có lẽ ta sẽ không được đón nhậnmột mùa xuân ấm áp – mùa của muôn vật sinh sôi, mùa của hanh phúc. Nóivậy, đông lạnh là thế nhưng mùa đông là mùa để ta nhớ những khoảng khắcmột năm qua ta làm được gì. Riêng với tôi mùa đông là mùa của ký ức tìnhyêu.“Tôi còn nhớ hay anh đã quên rồi?”- lời một bài hát mà tôi thích đã làm tôireplay hàng trăm lần trong những ngày đông rét. Tại sao ư? Tại vì tôi nhớanh, tôi yêu anh và tôi muốn bên anh trọn đời. Ai cũng bảo tình yêu bọn tôisẽ chóng vánh, sẽ qua nhanh và đúng thật tôi cũng cảm nhận được điều đó.Nhưng tôi vẫn cứ yêu, vẫn cứ lao đầu như con thiêu thân để được bên anh!Tôi cứ nghĩ anh là điểm tựa để tôi đi, để tôi có được sự ấm áp trong nhữngngày lạnh giá. Nhưng tôi đã mù quáng vì anh đâu có yêu tôi?Tôi gặp anh qua một người bạn. Và rồi tôi như bị thiêu đốt khi nhìn thấyanh. Với dáng vẻ bụi bặm của người đã từng trải, dáng người cao, một cơthể hút hồn, rất nam tính. Nhưng đặc biệt hơn cả đó là đôi mắt. Đôi mắt đãchinh phục tôi cả phần hồn và phần xác. Một chút gì đó đượm buồn da diếtnhưng lại mang một ngọn lửa mãnh liệt! Không những thế tôi còn yêu anhbởi tính cách của anh, đó là những cử chỉ rất ân cần. Lần đầu tiên gặp mặt,tôi như bị sét đánh bởi anh, “chết” ngay bởi cái nhìn đầu tiên. Tôi chỉ muốnđược ngã xuống để được anh ôm lấy mình…Tôi không quên lấy số anh nhưng tôi không dồn dập như với những ngườikhác. Đối với anh, tôi xử sự khác hẳn.Tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới gần bênanh để hiểu anh hơn, để anh cảm thấy thích tôi hơn. Những tin nhắn đầu tiêntôi cũng chỉ làm quen nhẹ nhàng như: “hello! Anh đẹp trai… cho em làmquen với được không? Anh trông rất chuẩn! Nice too meet you” hay “Emkhỏe! Còn anh thế nào? Lạnh vậy anh mặc phong phanh thế không sợ ốmà?:)”.Dần dần tôi chiếm được cảm tình của anh. Ngày nào chúng tôi cũng nhắn tinvới nhau. Sáng sớm dậy, tôi đã được nhận một lời chúc ngọt ngào từ anh“Ngủ dậy chưa em của anh! Dậy đi để đón ngày mới cùng anh nữa”. Và khikết thúc một ngày mệt mỏi anh cũng ngọt ngào như vậy: “Thôi! Em đi ngủđi nhé! Chúc em ngủ ngon và mơ giấc mơ đẹp.Mơ thấy gì mai nhớ kể choanh nghe với đấy =))”. Hạnh phúc đến nghẹn ngào khi tôi được anh quantâm như vậy. Tôi cũng dần nhận thấy anh đã thích tôi, đã dành cho tôi mộttình cảm đặc biệt…Bỗng một ngày sáng sớm, tôi thức dậy thì không nhận được tin nhắn của anhgửi đến nữa. Tôi lo cho anh, không biết anh có làm sao không? Tôi vội vàngcầm điện thoại để gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia không nhấc máy. Lẽnào anh làm sao? Tôi đã khóc vì hoảng loạn, vì sợ sẽ mất anh… nhưngdường như thần tình yêu đã cảm thông cho tôi.Tiếng chuông nhà vang lên.Tôi không buồn lao xuống xem ai như mọi hômnữa. Vì tâm trang tôi lúc đó chẳng vui vẻ gì để gặp người khác.Tôi ngó quacửa sổ để nhìn xem đấy là ai. Nếu như không phải người quen thì coi nhưkệ, coi như tôi không nghe thấy gì. Nhưng đó là anh…. Tôi vỡ òa hạnhphúc, lau vội dòng nước mắt, tôi lại tưng tửng lao xuống gặp anh.Mặc dù đợi lâu nhưng khi gặp tôi, vẻ mặt anh vẫn vậy, chẳng có gì là giậndữ là không hài lòng cả. Tôi thấy hôm nay anh ấp úng hơn mọi hôm bởi mỗilần gặp tôi, anh nói rất nhiều… nhiều lắm nhưng hôm nay anh lặng thinh,không nói gì cả. Sự vui mừng khi gặp anh đã đánh tan sự ngờ vực trong tôi.- Anh vào nhà đi! Đứng ngoài đó lạnh lắm đấy! - Tôi vừa nói vừa nháymắt với anh.- Ừ…cứ kệ anh! - anh ấp úng trả lời.- Anh vào đây! Hôm nay anh làm sao ý nhỉ? - Tôi kéo anh vào nhà ngồi.Hôm đó trời lạnh lắm! Thời tiết lúc đó xuống khoảng -7 độ, anh đứng ngoàichắc sẽ chết cóng mất. Sau khi kéo anh vào nhà, tôi lấy nước cho anh uốngvà hỏi:- Hôm nay anh làm gì mà không nhắn tin cho em vậy? Quên em rồi à? –Tôi nũng nịu.- Hôm nay anh có tí việc hơi quan trọng mà! Xin lỗi em nhé! - Anh gãi đầungượng ngùng nói.- Em thấy anh hôm nay rất khác so với mọi khi nhé! Có chuyện gì kể choem nghe xem nào? Nhỡ đâu em làm được gì cho anh.Lúc này vẻ mặt anh vui hẳn lên như những đứa trẻ nhận được quà. Anh nắmlấy tay tôi.- Em chắc là làm được cho anh chứ? Em hứa chứ?- Anh đã nói gì đâu mà bắt em hứa? Nói em nghe đi xem nào?- Em phải hứa trước với anh thì anh mới nói! Việc này liên quan đến hạnhphúc của anh!- Ừ…ừ..! Thôi được rồi, anh nói em nghe xem nào!- Tôi cứ hứa cho quachuyện nhỡ đâu không làm được, tôi còn có thể trốn tránh.- Từ khi quen em, anh cảm thấy em rất gần anh, quan tâm đến anh! Lúc đầuanh nghĩ anh với em chỉ là tình cảm anh em, bạn bè bình thường thôi nhưngđến bây giờ anh mới thấy… thấy…- Anh thấy gì! Anh nói đi! - Tôi hồi hộp vì tôi biết anh muốn nhắc đến tìnhcảm ...