Tác giả: Ảm Hào Biên tập: Candy * [Câu chuyện về một cô gái, ở khía cạnh nào đó là kẻ thứ ba - một kẻ thứ ba đến sớm. Cô yêu sâu đậm, cô mù quáng như bao kẻ thứ ba khác, nhưng, có lẽ, không đáng ghét như người ta nghĩ và đáng thương hơn người ta tưởng...][1] Năm 2009, tôi mười bảy tuổi, đang học năm thứ hai cao trung, nhà trường chuyển vào một bạn học mới, anh ấy không đẹp trai, nhưng khiến cho người khác cảm thấy rất thân thiết. Anh ấy là Diêu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu của em, vẫn đợi bên bờ biển xa xôi Tình yêu của em, vẫn đợi bên bờ biển xa xôi Tác giả: Ảm Hào Biên tập: Candy*[Câu chuyện về một cô gái, ở khía cạnh nào đó là kẻ thứ ba - một kẻ thứ ba đến sớm. Côyêu sâu đậm, cô mù quáng như bao kẻ thứ ba khác, nhưng, có lẽ, không đáng ghét nhưngười ta nghĩ và đáng thương hơn người ta tưởng...][1]Năm 2009, tôi mười bảy tuổi, đang học năm thứ hai cao trung, nhà trường chuyển vàomột bạn học mới, anh ấy không đẹp trai, nhưng khiến cho người khác cảm thấy rất thânthiết. Anh ấy là Diêu Dục.Này, Diêu Dục thân yêu, anh còn nhớ rõ chuyện xưa của chúng ta không? Anh còn nhớrõ hẹn ước của chúng ta không? Có còn nhớ rõ, trên thế giới này vẫn còn một người nhưem?Em nghĩ lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta vốn thật tốt đẹp.Anh chuyển đến chưa được bao lâu, dường như không quen thuộc với trường học này.Ngày đó anh cười hỏi em: “Bạn học, cho hỏi thư viện ở đâu?” Em kiên nhẫn nói vị trí cụthể của thư viện cho anh, còn chỉ rõ đường đi đến đó, khiến anh hòa nhã nhìn em nóitiếng ‘cảm ơn’. Sau khi anh xoay người rời đi, em liền cảm thấy có một dòng nước ấmthâm nhập cõi lòng.Thật ra, em rất đáng thương, cha mẹ ra đi vì một tai nạn xe cộ từ năm em năm tuổi, emđược bà ngoại nuôi lớn, vì thế có vài bạn học còn nói em là loại con hoang không cha mẹ.Về sau nghe những lời này nhiều rồi, em cũng quen dần, nhưng thực tế, mỗi khi có ngườinói như vậy, nội tâm em vẫn không nén được đau đớn.Ai cũng bảo trẻ con không có cha mẹ như cỏ mọc hoang, đại khái em chính là loại cỏ dạinhư thế, mọc ở góc kín không người thăm hỏi.Thư viện là nơi em thích đến nhất, chìm đắm vào tiểu thuyết rồi hâm mộ cuộc sống củanhững nhân vật chính trong truyện. Em không ngờ anh cũng thích đến nơi đó.Lần thứ hai nói chuyện với anh là ở trong thư viện yên tĩnh, khi ấy chúng ta đều chú ý tớimột quyển sách. Chúng ta vươn tay lấy quyển sách kia gần như cùng lúc, tay của em vàanh khẽ va chạm, sau đó như bị điện giật rút về, lại không hẹn mà đồng thanh: “Bạn đọctrước đi!”Bởi vì quyển sách này, chúng ta thành bạn tốt. Chúng ta thường xuyên thảo luận về cáccâu chuyện từng đọc, dần dà nói chuyện với nhau nhiều hơn, vì thế những người thíchđưa chuyện trong lớp bắt đầu bàn tán: “Nghe nói Diêu Dục và Hạ Thuần đang yêunhau.”, “Quan hệ của bọn họ tốt lắm đó!” Mỗi lúc như vậy, em rốt cuộc không chịu đượcmà tìm người bịa đặt tranh cãi một hai, mà anh thì sao, chỉ ở bên cạnh nhìn, im lặng cười.Mối quan hệ bắt đầu như hoa chớm nở, em vốn nghĩ chúng ta cũng sẽ có một kết thúcnhư hoa nở rộ, nhưng cuối cùng em mới biết được mình đã sai lầm biết bao.[2]Diêu Dục, chuyện của chúng ta dài lắm, rất nhiều chuyện khiến em cảm động.Anh có nhớ ngày kỷ niệm thành lập trường không? Em được chọn làm thành viên độimúa. Lúc ấy, mỗi ngày sau khi tan học chúng ta đều phải luyện tập rất lâu, dưới ánh mặttrời gay gắt không ngừng hát và nhảy. Mỗi lần nghỉ giải lao anh lại cầm một cái khănmềm đến lau mồ hôi cho em, còn mua cho em một chai nước uống, anh đối xử với em tốtnhư vậy khiến cho rất nhiều bạn gái ghen tị đỏ con mắt.Sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, em khát không chịu được bèn vội vàng trở về phòng uốngnước. Lúc em đang rót nước sôi, có một bạn học gọi từ phía sau, em quay đầu đáp lời màquên mất mình đang rót nước, cho đến khi nước sôi trào ra từ chén mới phản ứng lại, sợtới mức quăng luôn chén ra. Nhưng em không ngờ rằng nước nóng đổ hết xuống đùimình, mà lúc ấy em vẫn đang mặc váy ngắn biểu diễn. Em đau đến khóc òa, anh thấy thếlập tức chạy tới chỗ em, nhìn thấy chân em bị bỏng vừa đỏ vừa sưng liền không nói hailời ôm em chạy đến phòng y tế. Lúc bác sĩ xử lý vết bỏng, em thấy rất đau, anh cầm tayem nói nếu em đau cứ ra sức cấu. Xử lý xong rồi, tay anh bị em cấu đỏ ửng, nhưng anhkhông hề mở miệng oán giận, còn cõng em về phòng học.Diêu Dục, có lẽ anh không biết, khi em được anh cõng trên lưng, suýt nữa em đã bị sựdịu dàng của anh làm cảm động phát khóc. Anh biết không? Lưng của anh dày rộng nhưvậy, ấm áp như vậy, khiến em không thể không lưu luyến.Diêu Dục, có lẽ từ lúc ấy em đã bắt đầu thích anh.Anh có nhớ chúng ta đã từng đi ngắm biển không? Ngày đó chúng ta ngồi trên bờ biểnhóng gió, mặt biển mênh mông bát ngát, thấp thoáng thấy được mấy hòn đảo xa xa. Nhìnanh dưới ánh trăng rọi, em quyết định phải làm một chuyện, thổ lộ với anh.Gió biển lướt qua mái tóc anh, đôi mắt anh điềm đạm nhìn phương xa, ánh trăng phảnchiếu mắt anh trong suốt sạch sẽ, thật giống như một dòng suối mát, mê hoặc lòng người.Em nhỏ giọng nói với anh: “Diêu Dục, mình nghĩ, mình thích cậu.” Lúc ấy, anh cười, anhnhẹ nhàng vuốt tóc em, dịu dàng nói: “Hạ Thuần, cậu đúng là đồ ngốc. Như vậy đi, chờcậu lớn hơn một chút, qua sinh nhật mười tám tuổi, chúng ta sẽ ở bên nhau được không?”Em cũng cười, là nụ cười chân thật từ nội tâm, là nụ cười hạnh phúc. Em nghịch ngợmnói với anh: “Diêu Dục, chúng ta ngoắc tay đi ...