Một cô gái có mái tóc dài mượt mà, đôi mắt to đen láy và cái miệng chúm chím khá dễ thương. Tôi để ý cô ấy từ lần gặp đầu tiên, và như bị tiếng sét ái tình đánh trúng, tôi lao đến chỗ nàng như 1 đứa trẻ... Một cô gái có mái tóc dài mượt mà, đôi mắt to đen láy và cái miệng chúm chím khá dễ thương
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu đang đợi em ngoài kiaTình yêu đang đợi em ngoài kiaMột cô gái có mái tóc dài mượt mà, đôi mắt to đen láy và cái miệng chúmchím khá dễ thương. Tôi để ý cô ấy từ lần gặp đầu tiên, và như bị tiếng sét áitình đánh trúng, tôi lao đến chỗ nàng như 1 đứa trẻ...Một cô gái có mái tóc dài mượt mà, đôi mắt to đen láy và cái miệng chúm chímkhá dễ thương. Tôi để ý cô ấy từ lần gặp đầu tiên, và như bị tiếng sét ái tình đánhtrúng, tôi lao đến chỗ nàng như 1 đứa trẻ:- Em… có thể cho anh ngồi cùng được không?- Anh cứ tự nhiên. - Cô ấy nói rồi chúi mình vào quyển truyện, cuốn sách của nhàvăn người Việt có tựa đề “Oxford thương yêu”. Tôi nhìn qua, hình như tôi gặpcuốn đó ở đâu rồi thì phải.- Em đang đọc truyện à? - Tôi hỏi thừa thãi, nàng ngước lên nhìn tôi một lúc rồiđiềm đạm hỏi:- Còn anh, anh đến đây làm gì?- Ngồi uống cà phê. - Tôi nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt cô ấy, nó quádễ thương. Nhất là đôi mắt, đôi mắt sáng trong, ngây thơ, khiến ai cũng muốn ômấp, che chở, dù chỉ một lần.Cô ấy thôi không hỏi nữa, lại chúi mình vào cuốn truyện. Lần đầu tiên tôi thấymình bất lực. Tôi đã nói chuyện với rất nhiều cô gái, và khả năng giao tiếp cũngnhư vẻ ngoài nam tính khiến cho ai cũng muốn bắt chuyện. Không giống nàng.Bên cạnh, tôi như bị khớp. Nàng có vẻ không muốn trò chuyện với tôi, dù chỉ lànhững cử chỉ xã giao bình thường.- Em… cho anh số điện thoại được không? Lấy hết can đảm, tôi hỏi. Nàng ngướclên, lần này là với đôi mắt lạ lẫm, rồi cũng bằng giọng nói điềm đạm lúc nãy, trảlời: “Không.”- Tại sao? - Tôi lại hỏi, hình như tôi đang làm thằng hề trước mặt cô ấy, thằng hềmà nếu có thể, cô ấy đã tống tôi đi để tiếp tục công việc dang dở.- Chẳng vì sao cả, vì em không muốn, thế thôi. - Cô ấy lại nói, nhưng không nhìntôi nữa. Sao tôi muốn nhìn lại khuôn mặt vừa nãy quá đi mất.- Sao em không đọc ở thư viện hay ở nhà mà lại ra đây đọc truyện? - Tôi có tọcmạch quá không nhỉ? Có lẽ nàng khó chịu lắm. Gấp lại cuốn truyện, nàng đứnglên, đưa về phía tôi ánh mắt lạnh lẽo:- Vì nhà em không yên tĩnh như ở đây.Nàng trả lời rồi lặng lẽ thu xếp đồ đạc, để tôi đứng chơ vơ. Nhưng miệng lưỡi củamột thằng con trai chuyên đi “cưa” không cho tôi đầu hàng vào phút chót. Trướckhi cô ấy đi, tôi kéo cánh tay, giữ lại:- Cho anh số điện thoại của em, nếu không, anh không cho em đi đâu hết!Mắt cô ấy mở to, vẻ ngạc nhiên không kìm lại được, tóc nàng xõa tung, bay bay.Nàng đang nhìn vào mắt tôi, phải, cô ấy đang nhìn tôi.- 0166xxxxxxxNàng nói đúng số điện thoại, rồi tự giật tay áo, đi mất. Còn tôi đứng như trời trồngmột lúc, lòng buồn vui lẫn lộn. Mới lần đầu gặp đã làm mất lòng cô ấy, liệu nhữngngày sau, nàng còn muốn gặp tôi nữa không? Nhưng hôm nay tôi đã nhìn hẳn vàomặt nàng, thiên thần nhỏ nhắn của tôi, nàng thật quá dễ thương. Nếu có thể, tôimuốn mãi mãi ôm nàng, để khuôn mặt và cái nhìn ấy chỉ dành riêng cho tôi, tôimuốn quá đi mất!“6h chiều ngày mai, em đến gặp anh được không?”Tôi hí hoáy 1 lúc rồi bấm nút send. Tin nhắn đã gửi, tôi bồn chồn cầm điện thoại.Một lúc sau mới có tin trả lời: “Mai em bận rồi”. Nàng từ chối. 6h chiều, đó là giờhọc sinh nghỉ học và cả sinh viên cũng vậy. Cô ấy làm gì mà bận? Lấy hết sự lìlợm, tôi nhắn lại lần nữa, lần này như năn nỉ: “Đi với anh đi, anh buồn lắm,please.” – “Không, em bận rồi.” Nàng lại trả lời, sao cô nàng ấy bướng quá đi mất.Mà càng bướng, tôi càng yêu cô ấy điên lên được.“Vậy ngày kia được không?” Tôi định nhắn tiếp, nhưng nghĩ thế nào, tôi không đợitin nhắn nữa mà chủ động gọi. Đầu dây bên kia bắt máy:- Em bận thật hay không muốn đi với anh thế?- Bận thật. - Nàng trả lời. Nhưng nếu muốn, anh có thể gặp em vào sáng chủ nhật,ở quán café lần trước.Thế mà tôi không nghĩ ra, hình như nàng là khách quen của quán. Tôi dập máy, híhửng. Sáng chủ nhật, đó sẽ là thời cơ tốt để tôi cưa đổ. ***- Em làm gì ở đây?Tôi gặp cô ấy vào buổi chiều thứ bảy. Quên không nói là trong những ngày khôngcó cô ấy, ngày nào tôi cũng ra quán café và ngồi đúng chỗ lần trước.- Đến đọc truyện. - Cô ấy nói mà không nhìn. Tôi nhìn vào cuốn truyện nàng đangcầm: “Love story”, hình như là truyện nước ngoài.- Mai em có đến nữa không? Tôi hỏi cho có chuyện và chợt giật mình khi nàng trảlời:- Em không.- Em bảo mai em sẽ đến mà. - Tôi thảng thốt.- Nhưng hôm nay đến rồi, nên mai không đi nữa. - Cô ấy vẫn nói, điềm đạm. Saonàng có thể thốt ra câu nói làm tan nát tim tôi một cách nhẹ nhàng như thế?- Em có vẻ thích đọc truyện nhỉ? - Tôi hỏi một cách hờ hững. Nàng rời mắt khỏicuốn truyện, lần này là nói liền mạch: truyện là cuộc sống của em.- Em thích đọc truyện hay thích viết truyện? - Tôi lấy lại hứng thú, giọng nàng bớtlạnh lùng hơn:- Cả hai.- Nếu ngày nào anh cũng tặng em một cuốn truyện, em có gặp anh không? - Tôiđang cưa cẩm trực tiếp. Nàng nhìn tôi 1 lúc rồi trả lời: ...