"Cậu,… cậu cho tớ làm bạn với được không?”"Ừ được thôi, nhưng làm bạn với tớ cũng phải trả giá đấy?”. Phương tinh nghịch đáp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình Yêu Hoa GiấyTình Yêu Hoa GiấyCậu,… cậu cho tớ làm bạn với được không?”Ừ được thôi, nhưng làm bạn với tớ cũng phải trả giá đấy?”. Phươngtinh nghịch đáp.Tớ,… tớ,… tớ sẽ tặng hoa cậu mỗi ngày.”Vậy nhớ đấy nhé! Quịt ngày nào là mình nghỉ chơi ngày ấy.”Phương cười nói, trong đầu thầm nghĩ cậu bạn này thật lạ lùng. Phongvốn là con mọt sách vẫn ngồi cuối lớp, chẳng chơi bời nói năng gì với ai,chỉ cắm cúi học và đọc, vậy mà hôm nay lại muốn kết bạn với mình. Âucũng là một dịp trêu cậu ấy cho vui.…Ngày hôm sau, Phương đến lớp, vừa để túi vào ngăn bàn thì có một thứrơi ra. Cô cúi xuống nhặt thì thấy vật đó là một bông hoa. Một bông hoabằng giấy.Phương liếc mắt xuống phía cuối lớp, vừa kịp thấy gương mặt đỏ lựngcủa Phong thụt vào sau quyển sách.Bông hoa tuy được gấp bằng giấy vở, không có màu và đầy nhữngđường kẻ, nhưng nếu nhìn kỹ thì có vẻ được gấp rất kỳ công. Phươngcười nhẹ, nhét bông hoa vào cặp.*****Nhiều ngày sau đó, khi nào Phương đến lớp cũng đã thấy có một bônghoa giấy được nhét trong ngăn bàn. Không phải ngày nào cũng giốngnhau. Có hôm là hoa hồng, có hôm là hoa ly, có hôm là những bông hoakỳ lạ. Tất cả đều được gấp bằng giấy vở, đều có màu trắng. Hôm nàoLinh cũng liếc xuống bàn cuối thấy Phong đang chúi mũi vào quyểnsách. Cô chỉ cười nhẹ rồi quay đi. Chẳng lẽ cậu ta tin lời mình thật à?Từ đó Phương cũng thi thoảng xuống hỏi bài Phong. Có nói chuyện mớibiết, Phong không khô khan mọt sách như mọi người vẫn tưởng, Phongbiết nhiều thứ, nhưng lại ít nói. Phong học giỏi, nhưng vì ít nói, chẳngchơi với ai nên cũng chẳng ai biết đến. Nhà Phong ở ngoại thành. Mỗingày Phong vẫn đi xe buýt đi học cả chục cây số. Đôi lần nói chuyện vớiPhong, Phương cũng thấy khá thú vị. Tuy nhút nhát nhưng Phong lạiđược cái đa tài. Biết đánh đàn, biết gấp giấy thành thú vật hay hoa cỏ,…Những lần nói chuyện với Phong, Phương đều phải cố nhịn cười vì tínhngây thơ cả tin của anh chàng, nhưng chả vì thế mà ngày nào Phươngcũng được tặng hoa” đó ư?…Những bông hoa vẫn xuất hiện đều đều vào mỗi sáng. Phương cũngkhông còn thấy ngạc nhiên nữa. Thay vào đó là một thói quen. Nhưngkhông vì vậy mà mất đi cái hứng thú khi buổi sáng đến lớp, nhìn vàongăn bàn đã thấy một bông hoa giấy để sẵn. Phương lần nào cũng khẽnâng bông hoa ấy lên ngắm nghía, mỉm cười rồi cất vào cặp. Giờ đâyphòng cô đã đầy nhóc hoa giấy. Cô cũng chẳng đếm xem đã được baonhiêu bông, chỉ biết là giờ nhìn đâu trong phòng mình cũng toàn là hoa.Tuy tất cả đều màu trắng, nhưng lại có một cái gì đó rất đẹp toát ra từmỗi bông hoa làm cô mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy lòng mình vui lạ.Phong kể từ khi làm bạn với Phương cũng đã cởi mở hơn, nhưng bảntính nhút nhát thì vẫn không sửa được. Phong đã thân thiết hơn với cô,hơn cả những chàng trai phù phiếm bị danh tiếng hoa khôi của Phươngthu hút. Những chàng trai ấy thường hay tặng hoa Phương. Hoa thật -những bó hoa đắt tiền, những bông hoa thơm và nhiều màu sắc. Nhưngtất cả những thứ ấy, cô đều từ chối. Không phải vì chúng không đẹp, mànhững bông hoa ấy nằm trong tay những kẻ hào nhoáng vô vị, những kẻlấy tiền của bố mẹ mua những thứ đắt tiền chỉ để cho vui. Những thứấy, cô thấy thật lạc lõng khi mang về để trong phòng mình, giữa nhữngbông hoa giấy tầm thường của Phong. Những bông hoa giấy đã là mộtphần không thể thiếu của Phương…*****Sáng nay Phương đến lớp, nhưng ngăn bàn vẫn trống không. Phong vẫnchưa đến. Cô thấy hơi thất vọng, liền bước ra khỏi lớp, đi đi lại lại.Mãi rồi Phong cũng đến, nhưng đi bên cạnh là một cô gái xa lạ. Haingười vừa đi vừa nói chuyện, ra điều thân mật lắm.Phương cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội bước luôn vào lớp, ngồixuống bàn mình lấy sách ra đọc. Nhưng chẳng chữ nào lọt vào đượcmắt cô cả. Trong tâm trí cô vẫn là hình ảnh Phong đang sánh vai với côgái nọ, cười cười nói nói. Có lẽ cô đã quen với việc là người bạn duynhất của Phong.Tặng cậu này”. Phong đặt bông hoa giấy trước mặt Phương.Nhưng cô chẳng nói gì, đôi mắt vẫn dán vào cuốn sách trước mặt.Phong chẳng biết nói gì, đành bước xuống cuối lớp. Nhưng vừa mớibước một bước, thì có một bóng trắng trắng bay vù qua trước mặt.Phương đã ném bông hoa giấy của Phong xuống cuối lớp.Mình không thích hoa giấy của cậu, xấu lắm.”Phong đứng khựng lại, bối rối.Xin lỗi…”Rồi chẳng biết nói gì, Phong đi thật nhanh xuống cuối lớp và ngồixuống. Trong lòng tự nhiên thấy hụt hẫng và thất vọng…*****Phương ngồi nhìn đăm đăm đống hoa giấy trước mặt mình. Cô với taylấy một bông vo lại trong tay rồi ném vào góc phòng. Bông hoa bị vo lạichẳng khác gì miếng giấy vứt đi. Cô nằm vật xuống giường, thở dài.Cảnh Phong đi bên người con gái khác khiến cô không thoải mái. Ghenư? Mình và cậu ta cũng chẳng yêu hay thích gì nhau cả. Không liênquan gì cả.Nhưng vẫn có cái gì đó trong cô không được vui……Ngày tiếp theo, cô đến lớp, theo thói quen lại nhìn xuống ngăn bàn.Nhưng nó trống rỗng.Cô bất giác nhìn xuống bàn c ...