Danh mục

Tình yêu không lời

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 107.35 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thời sinh viên, những năm đầu 70, chúng tôi còn nghèo lắm. Gạo mỗi tháng 13kg chẳng đủ no. Ai khá giả thì cũng chỉ có hai bộ quần áo lành lặn để mặc đi học. Chúng tôi là dân tỉnh lẻ, ở nội trú. Giường hai tầng cứ san sát nhau. Cha mẹ tôi là nông dân, có tới sáu người con gái, ngoài chuyện lo làm đủ gạo ăn, không còn sức để nghĩ đến chuyện gì khác.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu không lời Tình yêu không lời Võ Thành TrungThời sinh viên, những năm đầu 70, chúng tôi còn nghèo lắm. Gạo mỗi tháng 13kg chẳngđủ no. Ai khá giả thì cũng chỉ có hai bộ quần áo lành lặn để mặc đi học. Chúng tôi là dântỉnh lẻ, ở nội trú. Giường hai tầng cứ san sát nhau. Cha mẹ tôi là nông dân, có tới sáungười con gái, ngoài chuyện lo làm đủ gạo ăn, không còn sức để nghĩ đến chuyện gìkhác. Cha mẹ suốt ngày ở ngoài đồng, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, quanh năm vấtvả mưa nắng. Rất may là tôi sáng dạ, học hành thông minh nên đã thi đậu vào đại họcBách Khoa. Hôm tôi đi, cha nói:- Đời cha cơ cực, thấy con học hành tấn tới, thế là cha mãn nguyện lắm rồi Con cố gắngmà học cho bằng chị bằng em. Đừng lo gì cho các em và cha mẹ ở nhà...Mẹ tôi thức cả đêm, khâu cho tôi chiếc quần lụa đen để kịp sáng ngày mai mặc lênđường. Năm em gái tôi, đứa kế tôi mới mười bốn tuổi, đứa út mới lên sáu, cứ sụt sùi khóccả đêm... Tôi không dám ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, sợ cha mẹ thấy tôi khóc sẽ khôngyên lòng...Năm thứ nhất khoa vô tuyến, khoa toán và khoa lý cùng học một chương trình toán, lýđại cương. Tổng số sinh viên lên đến hơn một trăm năm mươi người nên chúng tôi nghegiảng tại giảng đường C, giảng đường lớn nhất của trường. Tôi nhỏ bé nên hay ngồi ởhàng ghế đầu cùng với các bạn nữ, và vì tính nhút nhát, không bao giờ dám quay đầu lạinhìn tụi con trai cùng lớp, nào có biết ai cùng lớp và khác lớp.Năm học đầu tiên kết thúc, tôi đạt hạng ưu. Cô gái quê mùa nhút nhát bắt đầu được cácthầy cô chú ý hỏi bài mỗi khi có vấn đề hóc búa. Không phải làm lụng vất vả như ở nhànên tuy không có gì ngoài cơm và rau muống nhưng tôi lại béo ra, da hồng hào trắng trẻohơn. Tôi tròn mười tám tuổi nhưng bạn bè cứ trêu chọc là thiếu niên mới lớn. Tôi vẫncòn mặc cảm của một cô gái quê nghèo nên cứ mải miết lo học, sáng lên lớp nghe giảng,chiều vào thư viện đọc sách, tối lại tìm lớp trống để học bài cho tới khuya. Ngày nàocũng vậy, lúc nào cũng đi với cái Thanh, cùng lớp, quê ở Nam Định. Thế rồi một hômThanh bảo:- Có một anh sinh viên, da trắng trẻo, người Hà Nội chiều nào trong thư viện cũng ngồiđằng sau mày hoặc là sát bên cạnh...Tôi sợ đến nỗi không dám nhìn liếc sang bên cạnh khi biết có người ấy ngồi bên mình.Khi anh ấy trả sách, Thanh huých vào bên sườn, tôi mới dám nhìn phía sau lưng anh.Dáng anh cao, mảnh khảnh. Bất ngờ anh quay lại, mỉm cười tinh nghịch như đã biết trướcvà muốn chiếu tướng người đang nhìn trộm mình. Bốn mắt gặp nhau, một luồng điệnsinh học làm tôi xao xuyến, đỏ bừng cả mặt. Tôi xấu hổ vội vã cúi ngay đầu xuống... Tôibắt đầu để ý đến anh, biết anh ở Khoa toán kinh tế, hơn tôi một năm, luôn là học sinhgiỏi. Anh là con một trong một gia đình trí thức, cha là thứ trưởng một Bộ, còn mẹ là bácsĩ. Hồi ấy, sinh viên Hà Nội, ai có xe đạp là đã khá giả rồi, vì chiếc xe đạp là cả một giatài của một gia đình. Thế mà anh đi chiếc xe đạp Peugeot của Pháp và thỉnh thoảng lạiđèo một cô bạn gái cùng lớp, trông rất thân mật. Tôi cố xua đuổi mọi ý nghĩ về anh nhưxua đuổi nỗi sợ hãi tội lỗi. Đêm đến, dạ hương thơm thoang thoảng có lẫn mùi ngai ngáinồng tanh bùn của sông Tô Lịch chạy ngang trước khu tập thể nữ.Tôi cứ ngỡ mình là một cô bé xấu xí ngốc nghếch, giống như mùi bùn đó, còn anh xacách và quyến rũ như hoa dạ hương... Và đêm nào tôi cũng nhớ đến anh, nghĩ về anh nhưmột giấc mơ đẹp bởi chúng tôi quá khác biệt nhau. Ngày lại tiếp ngày, chiều chiều trênthư viện, anh vẫn ngồi cạnh tôi đọc sách. Tôi lặng lẽ, không quen biết, nhưng trong ngườicứ rạo rực, xốn xang. Tôi hiểu mình đã yêu anh. Tôi muốn quay mặt sang nhìn anh màkhông dám, muốn hỏi nhưng lại sợ hãi. Một năm trôi qua trong mối tình đơn phương. Tôithường lặng lẽ nhìn theo anh khi anh đi cùng cô bạn gái xinh xắn vui vẻ, trông họ thậtđẹp đôi.Cuối năm thứ hai, lệnh tổng động viên trong toàn quốc sinh viên Bách Khoa nhập ngũ rấtđông. Hôm đưa tiễn, tôi thấy cô bạn gái của anh tay cầm chiếc khăn mùi xoa, khóc nứcnở. Khi đó tôi mới biết là anh cũng nhập ngũ đợt này. Cái cảm giác bất ngờ khiến tôi hụthẫng. Tôi bước thấp bước cao lại chỗ anh đứng, rất gần anh. Tôi muốn nói nhưng sao quáhồi hộp mặc dù cố gắng trấn tĩnh. Tay tôi run lên và đột nhiên thở gấp, tôi biết mặt mìnhđỏ lên vì thấy nóng bừng. Tôi cứ nhìn anh đăm đăm... rồi bỗng nhiên anh quay lại. Bốnmắt nhìn nhau và vẫn cái cảm giác của buổi đầu anh chiếu tưởng tôi, xao xuyến lạthường.- Tạm biệt em nhé, anh nhất định sẽ về học tiếp. Anh tự nhiên nắm lấy bàn tay tôi lắc nhẹnhư trước đây chúng tôi đã từng là đôi bạn thân trò chuyện mỗi ngày. Đôi bàn tay củaanh thật mềm và ấm áp biết bao. Anh cười thật hồn nhiên thân thương quá đỗi. Tôi nhìnthẳng vào mắt anh để rồi hồn tôi mãi mãi rơi vào trong đáy mắt đó cho những tháng nămđợi chờ.- Anh nhất định sẽ về.Anh lên xe, tôi chạy theo để được nhìn thấy anh thêm một phút, thời gian sao mà quý giáđến thế? Bụi đường tun ...

Tài liệu được xem nhiều: